Tiêu Vũ trong thôn trang của Tiết Quảng Sơn, từng mảnh ruộng phì nhiêu rộng lớn trải dài mắt, bắt đầu nhanh chóng thao tác.
Những nơi Tiêu Vũ qua, đất cày xới sâu ba thước. Thổ nhưỡng vô cùng màu mỡ, chỉ tiếc là trời đang đổ tuyết lớn, nếu thì Tiêu Vũ thể mang cả hoa màu bên cùng, đỡ tốn công gieo trồng! Hiện tại chỉ thể đào đất trồng trọt .
Tiêu Vũ liên tục ghé thăm mấy điền trang, thu gom đủ thổ nhưỡng, lúc mới đuổi theo đại đội lưu đày. Khi Tiêu Vũ trở , một quãng xa, vốn dĩ bọn họ dám nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tiêu Vũ, Tiền Xuyên chút lo lắng hỏi: “Công chúa, may mà trở về, xin mau cho ý kiến, chúng nên nghỉ ngơi một chút là tiếp tục lên đường?”
“Người thì trái hề hấn gì, nhưng ngựa mệt mỏi lắm .” Tiền Xuyên .
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Vậy thì cứ nghỉ ngơi một lát , ăn chút gì đó cho sức.”
Hơn nữa, gió lạnh cắt da cắt thịt như , thể liên tục nghỉ ngơi ?
“ nếu chúng nghỉ ngơi, chẳng truy binh sẽ đuổi kịp ?” Tiền Xuyên hỏi.
Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng, còn truy binh nào nữa. Đương nhiên, Tiết Quảng Sơn chắc chắn sẽ từ bỏ việc đuổi bắt bọn họ, nhưng trong thời gian ngắn phái tới !
Lúc nàng vơ vét Thái thú phủ, ghé qua thủ quân doanh của Thương Ngô một chuyến, lấy hết ngựa .
Sau khi Tiết Quảng Sơn trở về, việc đầu tiên cần giải quyết là cục diện rối ren trong phủ, đó mới thể nghĩ tới việc đuổi theo bọn họ.
Hơn nữa, cho dù ý nghĩ đó, việc xác thực chuyện cũng cần thời gian nhất định. Dù ngựa đều biến mất, cũng chỉ suông là xong.
Tóm , Tiêu Vũ cảm thấy của Thương Ngô quận sẽ dễ dàng đuổi theo như .
Còn về đó? Chỉ cần thêm vài ngày như , để bọn họ đến Ninh Nam thì chính là trời cao Hoàng đế xa , chắc Tiết Quảng Sơn thể với tay đến nơi như thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-182-tieu-bai-bi.html.]
Đã lời của Tiêu Vũ, yên tâm nghỉ ngơi. Tiêu Vũ bên đống lửa sưởi ấm. Ánh lửa ấm áp chiếu lên gương mặt Tiêu Vũ, khiến nàng đều cảm thấy dễ chịu.
Trời lạnh, Tiêu Vũ phân phát đống quần áo lông thú mà mang về. Các nữ tử thì đủ dùng, còn các nam nhân thì…
Tiêu Vũ cũng đành bất lực. Vật phẩm hạn, nàng cũng chỉ thể đến mức mà thôi. Nếu gian thể tự bổ sung vô hạn thì mấy… Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ một đội quân tinh nhuệ!
Ai ngờ Tiêu Vũ mới nghĩ như thì liền phát hiện trong gian động tĩnh bất thường.
Gà Mái Leo Núi
Không gian của nàng thể nào tiến nữa. Mỗi gặp chuyện như , Tiêu Vũ lo lắng mừng rỡ.
Lo lắng chính là tạm thời nàng thể tiến gian, nếu lúc gặp nguy hiểm thì quả thực phiền phức. vui mừng là mỗi gian như đều báo hiệu sắp thăng cấp.
Cũng thể thăng cấp chức năng mới lạ nào.
Lần thăng cấp, gian đổi về môi trường, bắt đầu từ việc xuất hiện côn trùng, dần dần thể chứa nhiều vật sống hơn. Lần gian mang đến cho nàng bất ngờ gì đây?
Trời lạnh nhưng đám Hắc Phong quen với cuộc sống khổ sở từ lâu, vì bọn họ vẫn thể chịu đựng . Chỉ Thượng thư đại nhân tương lai Tống Kim Ngọc là lạnh đến mức run rẩy ngừng. Tiêu Vũ thấy thực sự đáng thương, vì đưa quần áo lông cho .
“Công chúa, thật sự với .” Tống Kim Ngọc cảm kích .
Tiêu Vũ đáp: “Ngươi là quan văn, thể yếu ớt một chút cũng là lẽ thường tình.”
“Hiện tại vật tư của hạn, thể khiến chư vị ăn no mặc ấm, song mong hãy tin tưởng , tương lai nhất định sẽ ban cho chư vị cuộc sống sung túc, an lạc!” Tiêu Vũ tiếp lời.
Tiêu Vũ dứt lời, sĩ khí nhất thời tăng vọt. Còn về phần những kẻ mới quy phục, lúc đều thầm hối hận. Công chúa tài trí mưu lược đến , thuở chẳng sớm quy thuận nàng?
Dù đủ áo lông ấm áp, nhưng thịt thì dồi dào. Bởi lẽ, đám lợn rừng trong gian của Tiêu Vũ sinh sôi nảy nở ngừng. Tốc độ sinh sản của chúng thích nghi với môi trường trong gian trở nên vô cùng mau lẹ, tựa hồ con đàn cháu đống chẳng dứt.
Chư vị vây quanh đống lửa mà ăn thịt, dẫu tuyết rơi trắng trời thì ai nấy cũng chẳng hề cảm thấy khó nhọc.