Khi Tiết Quảng Sơn kịp bừng tỉnh, thuộc hạ của đàn lợn rừng húc văng tứ phía.
“Đuổi theo cho ! Chúng ngựa, há chạy bao xa!” Tiết Quảng Sơn lạnh giọng lệnh.
“Ngựa?”
Tiết Quảng Sơn nhắc tới ngựa, thuộc hạ chợt nhận : Ngựa ?
là chúng cưỡi ngựa tới, nhưng lên núi cũng thể cưỡi ngựa. Dù ngựa của tất cả đều giống như Đặc Năng Lạp, thể phi nước đại lên sườn núi. Vì , chúng buộc ngựa ở một nơi lâu.
Bây giờ binh sĩ trông coi ngựa bất tỉnh nhân sự, còn đám chiến mã thì cánh mà bay.
Tiêu Vũ dẫn đầu đoàn , một đoạn, buộc chiến mã thu trong rừng cây. Chờ khi đến nơi, vặn thể lên ngựa tiếp tục hành trình.
“Công chúa, chiến mã từ mà ?” Có tò mò hỏi.
Tiêu Vũ khẽ: “Ta , hoàng tộc Tiêu thị vẫn còn chút căn cơ, tất nhiên là cao nhân thầm giúp đỡ.”
Lúc càng cảm thấy Tiêu Vũ thâm sâu khó dò.
Tiêu Vũ mở miệng : “Bây giờ chúng tới Ninh Nam, cưỡi ngựa chẳng sẽ nhanh hơn ư?”
Gà Mái Leo Núi
Khi chuyện, Tiêu Vũ hướng mắt về phía Vạn Hổ.
Tính tình Vạn Hổ cố chấp, chẳng lẽ cho phép chúng cưỡi ngựa ?
Thái độ Vạn Hổ đổi hẳn: “Chư vị cứ cưỡi ngựa , nếu , sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp.”
Tiêu Vũ Vạn Hổ, tủm tỉm : “Ngươi đúng là tận trung chức trách. Ngươi cân nhắc theo ?”
Vạn Hổ , chằm chằm Tiêu Vũ, lạnh giọng hỏi: “Ngươi gì? Ngươi chớ quên Tiêu thị diệt vong. Nếu ngươi phục quốc, quyết dung thứ!”
Tiêu Vũ “xùy” một tiếng, khẽ bĩu môi. Tên quả thực nhàm chán.
Tiêu Vũ vội giải thích: “Ngươi gì? Phục quốc? Làm thể! Ta chỉ đến Ninh Nam, bắt đầu một cuộc sống mới bình yên.”
“Bệ hạ lưu đày đến Ninh Nam chứ đoạt mạng , chẳng là ban cho một cơ hội bắt đầu từ đầu ư?” Tiêu Vũ hỏi.
Vạn Hổ khẽ gật đầu: “Hy vọng chuyện đúng như !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-181-bay-gio-chung-ta-phai-toi-ninh-nam.html.]
Đã ngựa, liền giải thoát khỏi những bước chân mệt mỏi.
Người cưỡi ngựa thì lên lưng ngựa, kẻ thì xe ngựa chờ sẵn. Tiêu Vũ sớm liệu , nên chuẩn xe ngựa ở đây.
Đợi tất cả thu xếp xong xuôi và bắt đầu lên đường, Tiêu Vũ dắt Đặc Năng Lạp bên cạnh, hề ý định lên ngựa.
Lý Uyển khỏi thốt lên hỏi: “A Vũ, lên ngựa?”
…
Tiêu Vũ đáp: “Các cứ , sẽ tới .”
Bầy heo của nàng cũng thể nào bỏ .
Con nhẹ nhất cũng nặng chừng hai trăm cân thịt đó! Ninh Nam là nơi nào chứ? Đó là chốn nghèo nàn đến nỗi chuột cũng chẳng mấy mà ăn. Những con lợn béo chính là bảo bối quý giá!
Tiêu Vũ thấy khuất thì một một ngựa trở con đường cũ. Lúc , bầy lợn béo đến bãi sông gần chân núi, tản mát thành một vùng lớn, hăng hái ủi đất khắp nơi. Trời đang đổ tuyết lớn, nhưng lũ lợn rừng như hề cảm thấy giá lạnh, vẫn hổn hển ủi tìm thức ăn.
Tiêu Vũ tới chỗ đó, cất cao giọng gọi: “Chúng heo! Về nhà thôi!”
Trước đây, Tiêu Vũ chỉ một cho chúng ăn trong gian, đương nhiên đám lợn đều hiểu giọng của Tiêu Vũ. Lập tức, tất cả đều nhất tề lao về một hướng.
Chờ đến khi bầy lợn rừng gần như tập trung đông đủ, Tiêu Vũ mới thu chúng gian của .
Vị Thái thú bỏ giữa chốn dã ngoại hoang vu ngựa, mất bao lâu mới thể trở về đến Thái thú phủ.
Tiêu Vũ quyết định nhân cơ hội đến Thương Ngô quận dạo chơi một vòng.
Đây đầu tiên Tiêu Vũ chuyện như , nàng tất nhiên quen tay thuần thục.
Không lâu , nàng lục soát, vơ vét sạch sẽ Thái thú phủ. Bởi vì trời chỉ mới tối, thỉnh thoảng vẫn vài nha qua , Tiêu Vũ thấy thì liền lập tức đánh ngất xỉu.
Tóm , ai thể ngăn cản ý định cướp sạch Thái thú phủ của nàng.
Tiêu Vũ phát hiện một khế ước ruộng đất trong phủ khố của Thái thú phủ, nàng liền dựa theo địa chỉ ghi bên mà mò đến.
Tuy rằng Tiêu Vũ lấy hết vàng bạc của cải để trút giận, cướp sạch lương thực trong kho để nuôi quân đội, nhưng đó đều là những nguồn thu bền vững.
Chỉ đất đai phì nhiêu thể trồng hoa màu mới là kế sách lâu dài.