Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 177: Nữ Quỷ! ---

Cập nhật lúc: 2025-09-08 06:46:40
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Vũ nhẩm tính, bình thường thì đội ngũ hẳn tới nơi . Nàng phi vọt qua đầu mấy binh sĩ, lúc còn kịp định thần thì bóng hình nàng bặt vô âm tín.

“Vừa ... ai lướt qua chăng?”

“E là ...”

Hai đối thoại, đôi mắt đều ánh lên sự kinh ngạc. Đó vốn dĩ tốc độ của phàm nhân!

Khi Tiêu Vũ xông lên sườn núi, phát hiện phía , nàng liền vung khỏi lưng ngựa, nhẹ nhàng tiến tới.

Tiêu Vũ mới tiến gần, thấy hai hắc y đại hán lao đến, tay chúng vung d.a.o phay, vẻ mặt hung thần ác sát: “Ai đó!”

Tiêu Vũ rõ kẻ đến, một trong đó là Hắc Phong, còn kẻ còn chính là Liễu Sơn.

Hắc Phong nữ tử vận y phục lông đen tuyền, đầu đội mặt nạ trùm kín mắt, mang máng cảm thấy chút quen.

Gương mặt đầy màu sắc sặc sỡ , cùng với ngũ quan rõ lắm, thoạt giống hệt nữ quỷ mà gặp thuở !

Nghĩ đoạn, Hắc Phong lập tức trở nên cảnh giác cao độ: “Liễu , chúng hãy giữ vững tinh thần, bảo vệ nữ quyến! Thuở , từng giao đấu với nữ quỷ ! Nàng căn bản phàm!”

Tiêu Vũ chút dở dở , nàng khẽ đưa tay kéo mặt nạ trùm kín mặt xuống, mở lời: “Hắc Phong, mới rời mấy ngày, mà ngươi vội vã ?”

Mắt thấy khuôn mặt với dung mạo xinh xuất hiện mắt , Hắc Phong nhất thời kinh hãi tột độ. Hiển nhiên, ngờ rằng ẩn lớp mặt nạ chính là Tiêu Vũ.

Gà Mái Leo Núi

“Công... Công chúa, ?” Hắc Phong kinh ngạc thốt lên.

Tiêu Vũ Hắc Phong, lúc mới chợt nhớ chút sơ ý, chẳng cởi mặt nạ trùm kín . Giờ để Hắc Phong thấy dáng vẻ của , quả thực khó bề giải thích.

Có điều đời vốn chẳng gì là thể tin, giải thích nhiều ắt sẽ tin. Một lời đủ thuyết phục, hà cớ gì chẳng thêm vài lời.

Tiêu Vũ hỏi: “Vì chẳng thể là ?”

Hắc Phong chỉ tay về phía Tiêu Vũ: “Công chúa, vật trong tay là gì ? Sao giống hệt mặt của nữ quỷ mà gặp thuở thế?”

Hắc Phong tỏ vẻ bản tuyệt đối thể nào nhầm! Khuôn mặt đầy màu sắc sặc sỡ, ngũ quan gieo rắc nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-177-nu-quy.html.]

Trong mộng nửa đêm tỉnh giấc, thường xuyên giật hoảng hốt. Dẫu hóa thành tro tàn, cũng quyết nhận !

Tiêu Vũ vật trong tay , sắc mặt chợt bừng tỉnh: “Ngươi đang tới vật ư?”

Dứt lời, Tiêu Vũ từ trong chiếc túi đeo lưng móc một đống mặt nạ che mặt đầy màu sắc sặc sỡ.

“Vật mua ở trong thành, vài đồng bạc một chiếc. Có lẽ do xung quanh đây ánh dương quá gay gắt, để phòng làn da sạm màu, nên chỉ nơi mới bán.”

Tiêu Vũ xong còn bổ sung thêm một câu: “Ngươi hẳn cũng nữ nhi sợ làn da sạm đen, nên mua một ít. Ngươi ? Nếu thì cứ lấy mà dùng.”

Hắc Phong thấy lời , quả tim đang treo lơ lửng bỗng chốc buông thõng nhẹ nhõm.

“Thì là như ... Ta còn tưởng rằng...” Hắc Phong đến đây, chẳng thêm lời nào.

Tiêu Vũ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, sửng sốt hỏi: “Vừa ngươi gọi là nữ quỷ ư? Hắc Phong, chẳng lẽ nữ quỷ ngươi từng gặp cũng dùng thứ ?”

“Nếu như , thứ ngươi gặp vốn dĩ chẳng quỷ thần gì, chẳng lẽ đám các ngươi đông đảo như , một nữ nhân đánh bại?” Tiêu Vũ lộ vẻ mặt khó bề lý giải.

Sắc mặt Hắc Phong lập tức đỏ bừng như gấc, mở lời: “Không như thế.”

Giờ đây, thà cam chịu là nữ quỷ đánh bại, cũng chẳng khác tám một nữ nhân hạ gục .

Nếu để Công chúa , chẳng Công chúa sẽ thấy bọn họ vô dụng ư? Hắc Phong từ chỗ chất vấn Tiêu Vũ chuyển sang lo lắng rằng nàng tường tận chuyện nữ quỷ, tâm tình biến chuyển khôn lường.

Tiêu Vũ trông thấy Hắc Phong cùng Liễu Sơn tay cầm đao phay, liền hỏi: “Các ngươi định ?”

“Công chúa, hãy về cùng bọn , khi về đến nơi sẽ tính .” Hắc Phong liếc mắt xuống núi, thấy đám bên vẫn động thái tấn công, bèn dẫn Tiêu Vũ về đại doanh.

Sự trở về của Tiêu Vũ khiến đại doanh lưu đày lập tức sục sôi.

“Công chúa! Người trở về bằng cách nào ?” Tiền Xuyên kinh ngạc hỏi.

Dưới chân núi vây chặt, thế mà Công chúa vẫn thể an trở về, quả nhiên là bản lĩnh phi phàm!

Tiêu Vũ đáp: “Ta cứ thế mà thôi.”

Loading...