Trước mắt chúng nhân, Tiêu Vũ dĩ nhiên thể tùy tiện tiến gian riêng, lúc nàng chỉ đành gồng chịu đựng cùng .
Mãi đến khi trời tối hẳn, mưa mới chiều hướng ngớt . Lúc lên, tất cả mang theo lương khô. Giờ đây, bọn họ nương tựa , co ro nơi góc mái mà dùng bữa.
Tiêu Vũ lẩn mẩn lấy vài miếng lương khô thượng hạng, nén riêng cho mỗi bên cạnh một phần.
Thấy Sở Duyên luôn thần sắc ưu tư dòng nước bên , Tiêu Vũ liền ném qua ít lương khô: “Dùng chút đồ ăn liệu tính đường nước bước.”
Tiêu Vũ cảm nhận Sở Duyên vô cùng sốt ruột, dường như lúc nào cũng nóng lòng nhảy xuống nước.
Gà Mái Leo Núi
Sở Duyên : “Mưa ngớt phần nào, trở về cứu Thái thú đại nhân.”
Sở Duyên đưa mắt ông lão : “Mong chư vị thể giúp đỡ chăm sóc vị lão bá một chút.”
Tiền Xuyên liếc Tiêu Vũ, đoán ý tứ của nàng mở miệng : “Chuyện chẳng thành vấn đề, nhưng nước lớn như , ngươi chắc thể trở về ?”
Vẻ mặt Sở Duyên kiên định: “Thái thú đại nhân của tuyệt đối thể chuyện gì.”
Dùng xong lương khô nàng ban, Sở Duyên hướng Tiêu Vũ mà rằng: “Đa tạ đại ân cứu mạng của Công chúa, ngày tất sẽ đền đáp trọng hậu!”
Nói , Sở Duyên thủ thoăn thoắt, liền lao xuống dòng nước.
Nhìn thấy Sở Duyên bơi xa, Dung Phi khẽ : “Nếu hoàng tộc Tiêu thị cũng tớ trung nghĩa như thì chẳng cần lưu lạc đến nông nỗi .”
Tiêu Vũ tìm đến Tiền Xuyên: “Hộ tống các vị nương nương chu , một chuyến sẽ hồi .”
Dứt lời, Tiêu Vũ cũng lao xuống dòng nước.
Lúc , đêm buông rèm tối mịt. Đám theo Tiêu Vũ tập trung một chỗ, ai Tiêu Vũ biến mất dấu vết.
Sau khi Tiêu Vũ nhảy xuống nước lâu, nàng tiến gian. Đầu tiên, nàng trút bỏ xiêm y ướt đẫm, gột rửa thể bằng dòng nước tinh khiết, y phục khô ráo. Bấy giờ, Tiêu Vũ mới cảm thấy cả thoải mái hơn hẳn.
Lúc , gian ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Tiêu Vũ nghỉ ngơi dưỡng sức xong xuôi thì ung dung tiến gian bách hóa.
Quả nhiên, nàng tìm thấy một chiếc thuyền khí ở khu bày bán vật dụng dã ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-148-la-trung-hay-gian.html.]
Chiếc thuyền khí lớn, chỉ thể chở bốn . May mắn , phía một cỗ máy nhỏ vận hành tự động, thể cần chèo.
Đương nhiên, lẽ nguồn năng lượng chẳng dùng bao lâu. Hiện giờ, phàm là đồ năng lượng trong gian bách hóa thì cứ dùng một chút là vơi một chút.
Đã thần khí như , Tiêu Vũ tức tốc thẳng tiến Nam Dương phủ. Sau khi thành, Tiêu Vũ thu thuyền khí trong gian.
Trong thành, nhà cửa san sát. Dựa khinh công của Tiêu Vũ, nhảy nhót những mái nhà ắt chẳng sợ rơi xuống dòng nước. Có điều, tình cảnh của bá tánh trong thành chẳng mấy khả quan.
Trên nóc nhà tụ tập ít , thỉnh thoảng những tiếng ai oán vang lên. Dẫu là nhà nước cuốn trôi, quê hương hủy hoại, tất cả đều khiến nhịn thút thít.
Tiêu Vũ dùng chút lương khô đổi lấy thông tin chỉ dẫn đường , tìm đến Thái thú phủ một cách chính xác.
Thái thú Tạ Quảng năm nay năm mươi hai, đó ông rơi xuống nước, thuộc hạ đưa lên nóc nhà nhưng lúc vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh ông là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, kiên cường : “Ta tìm lang trung!”
Bên cạnh thiếu niên là một phu nhân trung niên, bà trầm giọng : “Thịnh Nhi, bây giờ con tìm lang trung, cho dù tìm thì đưa lang trung về đây?”
“Vậy ? Lẽ nào cứ trơ mắt phụ lìa đời như ư?” Tạ Vân Thịnh hai mắt đỏ thẫm, giọng gần như bật .
Tiêu Vũ từ nóc nhà nhảy xuống. Nàng , mái ngói lập tức vỡ vụn đôi ba mảnh, rơi lả tả xuống, khiến những kẻ nóc nhà kinh hãi ngước .
“Ai?” Phu nhân trung niên nhíu mày hỏi.
Tiêu Vũ chỉ kẻ đang mê man bất tỉnh hỏi: “Đây là Thái thú Nam Dương Tạ Quảng ?”
Lúc Tiêu Vũ đến đây, nàng cẩn thận quan sát Tạ Quảng. Thấy ông vẫn còn khoác quan phục thì xác định phận.
Nàng mở miệng : “Xin chư vị nhường lối, thể cứu .”
“Ngươi thể cứu?” Tạ Vân Thịnh chút kinh ngạc vị khách lạ.
Chỉ thấy vị khách lạ áo đen che kín mặt, khiến khó lòng rõ chân dung.
Tiêu Vũ màng đến ánh mắt chúng nhân, khom lưng xách Tạ Quảng lên. Không đợi những khác đề phòng, nàng mang theo Tạ Quảng lên một mái nhà khác.