“Nói, rốt cuộc các ngươi là ai? Có  thấy cống phẩm  !” Theo hiệu lệnh của Thẩm Hàn Thu, Triệu Kiếm liền đặt lưỡi kiếm sắc lạnh lên cổ một kẻ trong  đó.
Người  run lẩy bẩy, tức thì quỳ rạp xuống đất: “Không ...  từng thấy.”
Giờ khắc ,   nào dám mảy may dính líu đến vật cống! Hắn chỉ mong nhanh chóng tìm một đạo quan xuất gia, cầu mong tổ sư gia phù hộ cho  chút đỉnh.
Gà Mái Leo Núi
“Chu Dương?” Lúc  Lưu Thống lĩnh  thấy một gương mặt  quen.
Lúc  hai   từng gặp mặt.
Chu Dương thấy là Lưu Thống lĩnh thì kích động đến nỗi suýt bật ,   liền nhào tới ôm chầm lấy Lưu Thống lĩnh: “Huynh  cứu  với!”
“Các ngươi   ?” Lưu Thống lĩnh hỏi theo bản năng.
Gương mặt Chu Dương trắng bệch như tờ giấy: “Bọn  gặp quỷ!”
“Không,   quỷ, thây ma còn sống!” Người quỳ  đất  lóc run rẩy, khăng khăng .
Ma quỷ nào  hình hài cố định,    hiện rõ mồn một đến thế, còn khắp nơi tìm đầu đòi ? Từ  đến nay,  từng   ít chuyện yêu quái, nào  tình tiết quái gở như ? Giờ đây, những câu chuyện  bỗng trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí .
Nếu Tiêu Vũ ở đây nhất định cũng sẽ cực kỳ thưởng thức  .
Vẻ mặt Thẩm Hàn Thu càng thêm sa sầm: “Rốt cuộc bọn   là ai ?”
Lưu Thống lĩnh trả lời: “Đây là hộ vệ của Thượng Cốc quận.”
Thẩm Hàn Thu  thấy thì trong lòng liền dấy lên một dự cảm chẳng lành,   theo bản năng mà hỏi: “Sao  Thượng Cốc quận các ngươi  xuất hiện ở đất Quảng Dương quận?”
“Bọn   mệnh áp tải vật cống tiến kinh,  đường tới đây  gặp quỷ, đồ  cướp.” Chu Dương  tới đây  nghẹn ngào chực .
Gặp  quỷ suýt mất mạng  đành, nay vật cống  thất lạc, dẫu   quỷ thần rút đầu, e rằng mạng sống của  cũng khó mà bảo .
Lưu Thống lĩnh  thấy lời  thì dùng ánh mắt vô cùng phức tạp  Chu Dương,  đó vươn tay ôm chặt lấy Chu Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-116-cuop-lien-ba-quan.html.]
“Huynh , chúng   phúc cùng hưởng,  họa cùng chịu!”
Chu Dương nhất thời cảm động khôn xiết: “Thật chứ?”
“Dẫu  chối bỏ, e cũng chẳng , Nghiệp Thành quận bọn họ cũng  mất đồ.” Triệu Kiếm ở bên cạnh bổ sung một lời.
Chu Dương  về phía Lưu Thống lĩnh, vẻ mặt thê lương hỏi: “Các ngươi cũng gặp  quỷ ?”
Lúc  Lưu Thống lĩnh mới nhỏ giọng : “Bọn  gặp  một bình hài cốt bốc lên quỷ vụ, sương quỷ dày đặc, bọn  chẳng thể  rõ bất cứ thứ gì, đợi đến khi  thể thấy rõ thì đồ  mất .”
Chu Dương lập tức trở nên ngưỡng mộ: “Con quỷ  quả nhiên đối đãi nhân từ với các ngươi,  hề hù dọa lấy một tiếng. Ngươi     thấy gì ! Ta  thấy cái đầu quỷ lơ lửng giữa  trung, cất tiếng thét đòi tìm   thể;  đất   một t.h.i t.h.ể  đầu lang thang, ai oán gọi tìm  thủ cấp...”
Trên trán Thẩm Hàn Thu gân xanh nổi chằng chịt: “Các ngươi ngậm miệng  cho ,   phép  thêm những lời ma quỷ huyễn hoặc  nữa, bằng , đừng trách  đây  khách khí!”
Sau khi Chu Dương  thấy  sống thì lòng  an tĩnh hơn đôi chút, lúc    mới dám lên tiếng hỏi: “Vị  là...”
Lưu Thống lĩnh : “Vị  chính là Thẩm Thống lĩnh đến từ Thịnh Kinh, nắm giữ chức Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành, nay cũng kiêm nhiệm trọng trách trấn thủ Thịnh Kinh.”
“Lần  tới là để điều tra vụ án cống phẩm mất tích. Thẩm đại nhân  căn dặn chúng  an lòng, rằng ngài  nhất định sẽ đem  một lời giải thích tường tận.” Lưu Thống lĩnh tiếp tục .
Thẩm Hàn Thu: “...”
Ta từng  những lời  hồi nào chứ? Có điều tuy rằng     nhưng trong lòng  hạ quyết tâm, nếu  diệt trừ  tên đạo tặc ,  thề sẽ   !
“Xe áp tải cống phẩm của các ngươi đều  qua nơi  ?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
“ ,  chỉ Nghiệp Thành và Thượng Cốc quận của chúng , mà còn  đoàn  Đại quận, Tề quận cũng  qua nơi . Chiếu theo thời gian mà tính, đêm nay hẳn sẽ qua nơi đây.” Chu Dương vô tình  .
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu lập tức   đổi, trầm giọng: “Không !”
Nói đoạn, Thẩm Hàn Thu  xoay  lên ngựa,  thèm quan tâm điều tra tung tích kẻ trộm. Giờ đây,    ngăn chặn vụ việc lớn sắp xảy .
“Còn  ngẩn  đó  gì! Mau đuổi theo !” Triệu Kiếm thấy những   vẫn bất động thì tức giận quát.
Trong khoảnh khắc đó, binh lính Nghiệp Thành, Thượng Cốc và đội quân Quảng Dương quận phái  đều hối hả theo phía  Thẩm Hàn Thu, đội hình đồ sộ phi như tên bắn.