Trừng Trị Người Chồng Bội Bạc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:53:11
Lượt xem: 1,740
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:53:11
Lượt xem: 1,740
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Tôi vội nép vào sau tấm bình phong, chỉ thấy Chu Đường Nguyệt đang mặc một chiếc váy cưới trắng, đứng trước gương ngắm nghía.
“Ba, mẹ, hôm nay con trang điểm thế nào?” — giọng cô ta đầy tự đắc.
Lê Trung Hữu bật cười:
“Con gái ba tất nhiên là đẹp nhất, không thì sao dụ được Lạc Dĩ Hoài cưới con chứ!”
Tôi đảo mắt tìm con gái mà không thấy, đang nghi hoặc thì từ dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Một cô gái ăn mặc bình thường, sắc mặt tiều tụy đi lên, đứng cạnh Chu Đường Nguyệt, khẽ nói:
“Tiểu thư, trà pha xong rồi.”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, toàn thân tôi lạnh toát.
Là con gái tôi?!
Sao lại ăn mặc tồi tàn thế kia? Còn đứng đó hèn mọn phục vụ Chu Đường Nguyệt?!
Chu Đường Nguyệt chẳng buồn nhìn, đưa tay bưng cốc nước lên uống. Vừa nhấp một ngụm, cô ta liền ho sặc sụa vì quá nóng.
Tức giận, cô ta hất thẳng cốc nước nóng vào người con gái tôi.
Nước nóng tạt thẳng vào khiến con bé run rẩy, khóe mắt đỏ hoe vì đau và tủi thân.
Vậy mà Chu Đường Nguyệt vẫn chưa hả giận, cô ta đi giày cao gót, đá mạnh vào bụng con bé một cú trời giáng.
Cô ta gào lên:
“Cô là heo à? Tôi nói bao nhiêu lần rồi hả, tôi muốn uống nước ấm 40 độ!”
“Lễ cưới sắp bắt đầu rồi, cô làm hỏng giọng tôi, cô có đền nổi không?!”
Nói rồi cô ta vội chạy đến làm nũng với Lê Trung Hữu:
“Ba, con thấy là nó cố tình muốn phá đám con đấy.”
Lê Trung Hữu lập tức trừng mắt quát con gái tôi:
“Đồ vô dụng! Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong, còn muốn lĩnh lương nữa không?!”
“Nếu sau này mày còn không nghe lời, thì cút ra khỏi nhà tao! Nhà tao không nuôi thứ tiểu thư vô tích sự!”
Con gái tôi òa lên khóc, quỳ rạp dưới chân hắn:
“Ba, đừng đuổi con, con còn phải kiếm tiền trả nợ giúp mẹ… đừng đuổi con…”
Lê Trung Hữu lúc này mới hài lòng, gật đầu:
“Biết điều như thế là tốt. Mẹ mày phá sản rồi vứt bỏ hai cha con mình, là tao rộng lượng mới cho mày ở lại và còn trả lương cho mày. Đừng có mà ăn cháo đá bát.”
Tôi chấn động.
Thì ra đây chính là lý do khiến con gái cam chịu bị sỉ nhục như vậy.
Tôi suýt bật cười vì giận, một đám người bán đi công nghệ dỏm, cưới nhầm thiếu gia dỏm, mà còn tưởng mình là kẻ chiến thắng?
Tôi định xông ra dạy dỗ cả ba người ngay lập tức.
Nhưng điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lạc Dĩ Hoài:
“Tôi đang đưa luật sư tới. Đợi chút.”
Tôi lập tức lấy lại bình tĩnh.
Kiếp trước, tôi vì quá tức giận nên xông thẳng vào giữa lễ cưới, không chứng cứ, không người giúp đỡ, cuối cùng bị coi là tiểu tam, bị lột sạch ném ra đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-tri-nguoi-chong-boi-bac/chuong-3.html.]
Đời này, tuyệt đối không thể manh động!
Tôi hít sâu, cố gắng ổn định cảm xúc.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng MC gọi cô dâu ra mắt. Chu Đường Nguyệt hí hửng chỉnh sửa lại váy cưới, bước xuống dưới.
Cô ta và Lạc Dĩ Hoài giả kia bắt đầu tuyên thệ, hôn lễ tiến hành như thường, cho đến khi đến tiết mục ném bó hoa.
Chu Đường Nguyệt nhìn con gái tôi, con bé lúc này chỉ là một phông nền sống, rồi đột nhiên cười ranh mãnh, kéo con bé lên sân khấu.
“Cả nhà nhìn xem, đây là cô người hầu nhỏ của nhà tôi.”
“Trong số các phục vụ hôm nay có ai thấy ưng ý không? Tôi chuẩn bị ném bó hoa đấy, ai bắt được thì tôi làm chủ gả nó cho người đó luôn!”
“Không cần sính lễ đâu, cứ mang về là được. Con bé này giỏi hầu hạ lắm, đảm bảo lời to!”
Phía dưới ồn ào hưởng ứng, hò hét giục ném bó hoa.
Con gái tôi run rẩy vì nhục nhã:
“Cô không có quyền định đoạt tôi lấy ai. Nếu cô thích cưới thì tự đi cưới mấy người này đi.”
Cô bé cố gắng rút khỏi tay Chu Đường Nguyệt, nhưng cô ta lập tức lạnh mặt.
“Mày là người hầu nhà tao, không có quyền nói ‘không’. Đã không muốn lấy người, vậy thì tao chỉ còn cách… gả mày cho súc vật!”
Ngay sau đó, một con ch.ó hoang bị lôi lên sân khấu. Nó trông đói khát tột độ, đôi mắt sáng rực khi nhìn thấy thức ăn.
Chu Đường Nguyệt phá lên cười:
“Mày xem này, tao phải vất vả lắm mới tìm được vị hôn phu lý tưởng cho mày đấy. Phòng tân hôn đã chuẩn bị xong, mời mày… hưởng thụ đi nhé~”
Nhốt con bé với một con ch.ó đang đói, đây chính là mưu sát!
Nhưng đám đông chỉ lo lấy lòng Chu Đường Nguyệt, ai nấy đều cười hùa theo.
Con gái tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Con bé bật khóc, cầu cứu Lê Trung Hữu:
“Ba! Cứu con! Con chó đó sẽ cắn c.h.ế.t con mất!”
Lê Trung Hữu lại lạnh lùng nói:
“Ai là ba mày? Mày làm người ở mấy năm mà tưởng có thể trèo lên làm người nhà sao?”
“Chu Đường Nguyệt chỉ đùa thôi, ai bảo mày làm mất mặt con bé trước đám đông? Đúng là không biết điều!”
“Hết nói nổi loại người như mày. Tự mày vào phòng hay để tao cho người ném mày vào với con chó?”
Tôi tức đến mức huyết áp tăng vọt, đầu óc ù đi.
Từ xa, tôi thấy một nhóm người mặc đồ đen đang bước đén, đám người này vây quanh Lạc Dĩ Hoài thật.
Tôi không thể nhịn thêm giây nào.
Tôi lao tới, dốc hết sức tát thẳng vào mặt Lê Trung Hữu.
Sau đó, tôi tóm tóc Chu Đường Nguyệt, đập mặt cô ta thẳng xuống bánh cưới, chà tới khi lớp kem phủ kín cả mặt.
“Mày trả lời tao coi mày là cái thứ gì? Một đứa con hoang bị chồng tao và một con tiện nhân lén lút sinh ra, còn dám đi trộm thân phận con gái tao, thứ không biết xấu hổ như mày còn định đi giật bạn trai người ta?!”
“Cả cái đám tụi mày nên biết thân biết phận mà sống chui lủi như chuột trong cống ngầm đi, vậy mà bây giờ còn dám ngông cuồng chui ra lộ diện trước mặt tao à?!”
Chu Đường Nguyệt suýt ngạt thở trong bánh kem, giãy giụa dữ dội.
Chu Mai hét toáng lên, lao tới:
“Đồ điên! Buông con gái tôi ra!”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.