Mặc dù mấy ngày hôm nay trời còn sáng, hôm nào cô cũng đạp xe đến khi trời tối mịt mới về, quả thực cũng vất vả. cứ nghĩ đến chỉ mới bốn năm hôm mà kiếm một trăm tệ, trong lòng Triệu Trân Trân vui mừng!
Cả đời cô còn kiếm tiền nhanh như thế bao giờ!
Đêm ngày thứ năm, Triệu Trân Trân ăn cơm ở nhà ông bà hai, đó một trở về căn nhà nhỏ mà mua. Lần cô đem theo ga trải giường, do đó mấy đêm qua cô đều ngủ ở đây một .
Ban ngày bận việc, quả thực thời gian nghĩ đến chuyện của chồng Vương Văn Quảng. tối hôm đó một cô trong căn phòng đơn sơ, ngoài việc nhớ nhung đến bốn đứa con ở nhà, thì cô cũng lo lắng cho chồng ở trong nông trường.
Về mặt tình cảm, cô hận thể đến Huệ Dương thì lập tức đến thăm Vương Văn Quảng, nhưng cô chọn lý trí, nhất định công việc còn đang dang dở .
Lại đến bên , điều kiện sống ở nông trường Thanh Hòa cũng khá , ít thì còn hơn so với nơi giam giữ trong ấn tượng của Vương Văn Quảng. Còn nhớ năm đó đến thăm Đặng Gia Bình, điều kiện nông trường ở đó tệ, phòng thấp hẹp mà bên trong còn ẩm ướt, còn chẳng bằng cái nhà bếp ở quê.
Về những phương diện khác thì càng tệ hơn nữa, đặc biệt là về phương diện vệ sinh đáng lo ngại.
Nhà ở nông trường Thanh Hòa dĩ nhiên coi là , nhưng ít còn sạch sẽ thoáng mát. Công nhân viên ở nông trường trông ai cũng hòa nhã, cứ động một cái là đánh chửi , hơn nữa thấy đem theo hành lý khá nặng còn bảo một thanh niên trẻ tuổi giúp xách đồ.
Vậy nhưng Vương Văn Quảng vẫn cảm thấy chút quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-289.html.]
Bọn họ đến nông trường thì trời cũng mờ tối, cất đồ trong phòng còn kịp dọn dẹp, loa của nông trường vang lên, thông báo cho bọn đến nhà ăn ăn cơm.
Cho dù sớm chuẩn tư tưởng, nhưng đối mặt với một nồi củ cải luộc bào sợi và hai cái bánh bao ngô cứng, quả thực ăn. Anh những khác, cũng giống như với bộ dạng ăn chút nào. Vốn dĩ thức ăn ở nông trường tới mức kém như thế, nhưng kể từ Lư Chí Vĩ đến, ẩn ý rằng phạm nhân ở đây ăn uống quá .
Xưởng trưởng Đinh cấp báo tình hình lên lãnh đạo cấp , nhưng nhà mới xây ở nông trường cũng thể nào mà dỡ xây . Nhà ở thì thể đổi , điều thể đổi cũng chỉ thể là việc mỗi ngày ba bữa cho phạm nhân thôi.
Vương Văn Quảng ăn no lắm, may mà trong hành lý mang một túi to bánh dầu Triệu Trân Trân , mang cắn một miếng. Trước đây vốn dĩ từng nghĩ bánh dầu ngon như thế , ăn mấy cái liên tiếp đến mức miệng khô quá uống ngụm nước.
Sau đó tứ phía, ngay cả một cái phích nước cũng !
Dưới ánh nến vàng mờ, Vương Văn Quảng lấy từng hành lý ở trong túi , bởi vì mệt buồn ngủ khát, ngoài cái ga trải giường thứ đều đặt tạm sang một bên. Sau khi trải ga giường xong thì xuống luôn, nhưng một lúc thấy bên ngoài gõ cửa.
DTV
Vương Văn Quảng bực bội dậy, hỏi: “Ai đấy?”
Anh mở cửa phòng thì thấy bên ngoài là Ngô Khải Nguyên và hiệu phó Lương.
Mới mấy tháng ngắn ngủi mà hai đổi khá nhiều, đặc biệt là Ngô Khải Nguyên. Ông mặc một bộ quần áo cũ rách, chắc là do đồng cày cuốc nên khuôn mặt đỏ ửng vì cháy nắng, trông vẻ già nhiều, nhưng tinh thần vẫn còn , trong tay ông cầm một phích nước.
Vương Văn Quảng nhanh tay đón lấy tìm cốc rót nửa cốc, cũng chẳng nghĩ đến nóng cầm lên uống luôn.