Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-10-19 07:40:10
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ước chừng nửa canh giờ, Lý Tụng rửa tay rửa mặt, một bộ xiêm y sạch sẽ dệt vải bông màu xanh da trời pha sắc vàng đất, khí thế hiên ngang khỏi phòng.

Hắn tới tiền viện, hành lễ thỉnh an Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa: “Phụ , mẫu , chúng nên xuất phát thôi”.

Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương hừ một tiếng, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với hành vi hai ngày nay của Lý Tụng: “Còn về nhà ? Lão tử còn tưởng ngươi c.h.ế.t ở bên ngoài!”

Lý Tụng thẳng, gương mặt tuấn khẽ nhíu, bày bộ dáng của một hỗn thế ma vương bướng bỉnh bất tuân: “Nếu con c.h.ế.t thật, phụ sẽ vui mừng ?”

Lý Tri Lương dựng mi: “Con…”

Thấy hai phụ tử cãi vả, Cao Dương Trưởng Công Chúa bất mãn trừng mắt với Lý Tri Lương, khúc mắc thì chịu chuyện rõ ràng, động một chút là la mắng con cái: “Nhi tử đang yên đang lành, mấy lời maynày gì!? Có chuyện gì hai thể tâm bình khí hòa mà ?” Chợt đầu Lý Tụng, lời khẽ chuyển, trìu mến : “Trở về là , về đừng ngủ ở bên ngoài, đừng để nương lo lắng”.

Lý Tụng khẽ gật đầu, hiển nhiên là vẫn lời Cao Dương Trưởng Công Chúa, tới nổi bất trị.

Người một nhà đông đủ, Triệu Huyên : “Tốt lắm, nhanh . Nãy giờ chậm trễ như , sợ là muộn ”.

Lý Tương đỡ mẫu khỏi tiền viện, Lý Tri Lương theo .

Lý Tụng âm thầm theo sát phía , từ từ thu hồi vẻ mặt nãy.

*** *** ***​

Phủ Định Quốc Công.

Lần tham dự tiệc đầy tháng trưởng tôn tử (1) của Định Quốc Công, Tứ phu nhân Tần Thị dẫn theo Ngụy Thường Di cùng . Đây là đầu Ngụy Thường Di tham gia sự kiệnnhư , dọc đường vô cùng cao hứng, ở trong xe ngựa hoa tay múa chân ríu rít. Vừa tới hậu viện Phủ Định Quốc Công, liền an phận ít, trong lòng Tần Thị, đôi mắt đảo loạn quanh, còn bộ dáng hưng trí bừng bừng như lúc nãy.

Tần Thị sờ sờ mũi , chọc : “Mới con gặp tiểu ? Sao bây giờ gì nữa?”

Ngụy Thường Di ôm cổ Tần Thị, gương mặt trắng nõn nhăn thành một cục: “Thật nhiều , nương, con sợ!”

Lời giả, hôm nay khách tới Phủ Định Quốc Công quả thật ít. Nữ quyến từ cửa bên hông, tân khách ở tiền viện đông tới chật nhà, tiếng ngớt, âm thanh từ hậu viện truyền tới cũng ít. Định Quốc Công cùng Anh Quốc Công giống , đều là khá danh tiếng trong triều, hơn nữa Định Quốc Công là khiêm tốn nhã nhặn, giống gian ngoan như Anh Quốc Công, vì thế bằng hữu kết giao cũng ít. Hôm nay tôn tử của ông tiệc đầy tháng, đều rối rít chạy tới dâng một phần lễ vật.

Tần thị : "Sợ cái gì? Có nương ở đây, còn A La tỷ tỷ nữa, ai cũng dám bắt nạt con”.

Nhắc tới A La tỷ tỷ, đôi mắt Ngụy Thường Di sáng rực lên, xung quanh một vòng cũng thấy bóng dáng Ngụy La, cái miệng bĩu : “A La tỷ tỷ ở đây”.

Tần thị cũng tìm kiếm một lát, phát hiện quả thật thấy bóng dáng Ngụy La . Bà hỏi Ngụy Tranh mới , hóa xe ngựa Phủ Bình Viễn Hầu tới ngay bọn họ, Ngụy La tìm Lương Ngọc Dung chuyện . Bà bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu !”

Ngụy La cùng Lương Ngọc Dung phía , cũng gì quan trọng đặc biệt cần riêng, mà chỉ là thuận tiện gặp thôi.

Lương Ngọc Dung kéo cổ tay A La, ghé bên tai nàng : “Đoán xem mới thấy ai?”

A La từ từ gần, cũng nghiêng đầu suy nghĩ một chút : “Lý Tương?”

Lương Ngọc Dung lập tức lộ vẻ mặt bất khả tư nghị, mở to mắt nàng, giống như đang : ‘Làm ngươi ”.

A La cong môi, cho là đúng : “Có thể khiến ngươi đặc biệtnói riêng với một tiếng, ngoại trừ nàng còn thể là ai chứ?”

Mấy lời cũng đúng, Lương Ngọc Dung kinh ngạc nữa, sóng vai cùng Ngụy La đường nhỏ lát đầy đá cuội. Cũng may âm thanh ở tiền viện lớn, thấy bọn họ chuyện. Lương Ngọc Dung cũng chuyện Ngụy Thường Hoằng Lý Tụng b.ắ.n thương, cũng cảm tình gì với hai , nàng là thẳng tính, thích gì thích gì cũng biểu hiện rõ ràng. Tình hình mắt , Lương Ngọc Dung chung chiến tuyến, cùng chung mối thù với Ngụy La .

Đi đến phòng khách ở hậu viện, trong phòng ít phụ nhân đang , phu nhân Định Quốc Công đang ghế gỗ bát tiên ở giữa phòng, cùng với dâu trưởng Tôn Thị tiếp đãi . Trong n.g.ự.c Tôn Thị đang ôm một cái tã lót gấm hoa li ti, bên trong là tiểu công tử Cao Trạm đầy tháng. Tiểu tử còn nhỏ, gương mặt giống ai, đôi mắt thật lớn, bộ dáng thật xinh xắn. Hắn tính cách dễ hổ, để khác ôm , chỉ chịu im trong lòng Tôn Thị, ai đụng liền lên.

Ngụy Thường Di là nhỏ nhất nhà, còn từng thấy ai nhỏ hơn , vì thế đối với Cao Trạm hiếu kỳ. Thường Di rời khỏi lòng Tần Thị, tới mặt Tôn Thị, cầm lấy miếng bánh ngọt hoa quế hạt dẻ (2) bàn hỏi Tôn Thị: “Vì , đói bụng ? Hắn ăn cái ?”

Tôn Thị mỉm lắc đầu.

Ngụy Thường Di để bánh ngọt hoa quế hạt dẻ xuống, cầm một miếng bánh ngọt đậu xanh ngọc bích (3) lên: “Còn cái ?”

Tôn thị lắc đầu, : "Cũng thể ăn."

Hai ba như , Ngụy Thường Di cầm điểm tâm bàn hỏi hết một lượt, nhưng cái gì Cao Trạm cũng thể ăn, liền bĩu môi : “Sao cái gì cũng thể ăn , ăn cái gì chứ? Khó trách đói tới ”.

Tiếng dứt, trong phòng đều rối rít bật . Có phụ nhân còn cầm khăn tay lau lau khóe mắt, đến chảy nước mắt, cảm thấy hành động của Ngụy Thường Di thật dễ thương.

Ngụy Thường Di còn đang cái gì, nhưng vẫn . Hắn mặt Tôn Thị, cảm thấy chút ngượng ngùng, liền chạy về bên cạnh Tần Thị, cố gắng giấu , chỉ để lộ đôi mắt đen lúng liếng.

Tần Thị cũng , xoa xoa đầu : "Đứa nhỏ ngốc, ăn giống con, đói ”.

Ngụy Thường Di cái hiểu cái , nghiêng đầu hỏi thăm: “Vậy ăn cái gì?”

Lúc bà v.ú của Cao Trạm bế uống sữa, Tần Thị liền kêu qua xem. Không lâu , gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Ngụy Thường Di trở , vẻ mặt phức tạp : “Hóa cần ăn gì cả, ngậm một cái liền no ”.

Tần thị nhịn bật , hiểu, cũng tiếp tục giải thích.

Cũng may Ngụy Thường Di tiếp tục rối rắm về vấn đề , khi thấy Ngụy La, liền tập trung tinh thần quấn lấy nàng.

*** *** ***​

Phòng khách chật kín cả , phu nhân Định Quốc Công kêu tiểu nữ nhi Cao Nghĩa Du dẫn các vị tiểu thư đến ở đình bát giác ở hậu viện. Năm nay Cao Nghĩa Du mười tám, mới thành đầu năm, hôm nay về nhà đẻ là vì dự lễ của tiểu chất nhi. Trước khi xuất giá, quan hệ của nàng và Cao Đan Dương khá thiết, lúc hai họ phía dẫn đường, đưa tới hậu viện.

Ngụy Thường Di thành thật, theo Tần Thị cùng tới đó. Tần Thị cách nào khác, chỉ Ngụy La chiếu cố một chút.

Đoàn đến đình nghỉ mát, Cao Nghĩa Du nhiệt tình sắp xếp chỗ cho mỗi vị cô nương, trong đình ghế đá, tú đôn, còn lan can bốn phíacó thể . Ngụy La mang theo một cái đuôi nhỏ, cũng tiện chỗ nào khác, đành giao cho Kim Lũ và Bạch Lam chăm sóc.

"A La , đến đây ." Cao Đan Dương , chào hỏi nàng.

Ngụy La quanh, xung quanh cũng còn chỗ, đành kéo Lương Ngọc Dung ở chỗ bàn đá, ngọt ngào : “Vậy thì quấy rầy Cao tỷ tỷ ”.

Cao Đan Dương đặc biệt chiếu cố Ngụy La, còn tưởng rằng quan hệ hai lắm, thật hai chỉ gặp mặt một , một vài lời. Tình cảm mà Cao Đan Dương dành cho Ngụy La, tự Ngụy La giải thích , cho nên Cao Đan Dương và Ngụy La chung một lúc cũng gì để .

Cao Đan Dương kêu nha mang lên, giới thiệu các nàng với Cao Nghĩa Du: “Đây là Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công - Ngụy La, đây là đại tiểu thư Phủ Bình Viễn Hầu - Lương Ngọc Dung”.

Cao Nghĩa Du mỉm gật gật đầu, xem như chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-63.html.]

Cao Đan Dương bưng chén sứ in hoa mai đến mặt Ngụy La, chậm rãi : “Lần ở Cảnh Hòa Sơn Trang, tỷ với A La trò chuyện vui, chỉ tiếc thời gian đủ, thể tận hứng. Nếu hôm nay tới Phủ Định Quốc Công, thật là dịp để tụ họp”.

Ngụy La lời cảm tạ nhận lấy chén , khách khí : “Cao tỷ tỷ đúng, cũng lâu gặp hợp ý như tỷ”.

Hai qua , vẻ mặt vô cùng chân thành.

Lương Ngọc Dung thích tình cảnh thế , nàng yên lặng nhấp ngụm , giúp Ngụy La, thì cũng thể cản trở Ngụy La .

Vài câu đều xong, Ngụy La ứng phó đủ, lộ vẻ quá nhiệt tình, cũng để cảm giác lãnh đạm, cử chỉ đều gì để soi mói. Mặt Cao Đan Dương biến sắc , đột nhiên hỏi: “Không A La thích diễn ?”

Ngụy La nhấp một ngụm , nhanh chậm : "Lâu lâu cũng một , thích của Vĩnh Xuân Phường”.

Cao Đan Dương a một tiếng: “Vừa , tỷ cũng thích vở . Lần tỷ diễn ở Vĩnh Xuân Phường, hình như thấy , đang gọi một tiếng, đáng tiếc nháy mắt thấy ”.

Ngụy La chớp mắt một cái, thuận miệng hỏi: “Không Cao tỷ tỷ coi lúc nào?”

"Khoảng chừng đại điển săn b.ắ.n ba ngày”. Cao Đan Dương suy tư một chút, tiếp tục : “Lúc đó tỷ ở đường thấy Tĩnh Vương biểu ca và Lưu Ly, biểu ca A La cũng chung”

Ngụy La "Ngô" một tiếng, chẳng đúng sai.

Cao Đan Dương che miệng , mấy lời: “Trong ấn tượng của tỷ, Tĩnh Vương biểu ca thích diễn, đó trông thấy ở đó, quả thật ngoài dự kiến”.

Cao Nghĩa Du đang uống , liền kinh ngạc: “Ngươi thấy Tĩnh Vương biểu ca diễn?”

" ." Cao Đan Dương cũng cảm thấy khó tin, đầu với Cao Nghĩa Du: “Còn nhớ lúc sinh thần mười lăm tuổi , hôm đó mời biểu ca ngoài dạo diễn, cũng chịu . Cuối cùng tức giận, tuyên bố bao giờ quan tâm nữa, đó tặng một đôi vòng ngọc để tạ tội, mới chịu tha thứ”.

Nói xong Cao Đan Dương nhấc tay áo thêu viền vàng lên, để đôi vòng ngọc bích sáng lóe tay hiện : “Chính là cái vòng , liền mang tới bây giờ. Nhìn xem, ?”

Cao Nghĩa Du trêu ghẹo: “Ngươi cho xem bao nhiêu , còn thể khó coi ?”

Cao Đan Dương mím môi một tiếng, lông mi rũ xuống, chút kiều thái của một cô gái.

Thật chiếc vòng Triệu Giới tặng, là năm Cao Đan Dương nàng lóc kể lể với Trần Hoàng Hậu, đó Trần Hoàng Hậu lấy danh nghĩa Triệu Giới tặng . Có lẽ Triệu Giới căn bản cũng chiếc vòng tồn tại, cho dù , cũng quan tâm. nàng coi trọng, mấy năm liên tục đều đeo nó, cam lòng bỏ xuống.

Ngụy La chống cằm, thoáng chiếc vòng tay . Không gì đặc biệt, eo nàng còn một dây đeo hình con sóc ăn hạt thông bằng đá Ngọc Lam mắt đấy.

Một lát , nha lục tục bưng vài đĩa hạt dưa, điểm tâm và trái cây lên để các cô nương nhấm nháp.

Cao Đan Dương ngẩng đầu, bỗng nhiên lên, đình bát giác.

Ngụy La rõ chuyện gì, theo tầm mắt của nàng đầu , chỉ thấy ven hồ đối diện hai qua. Một vô cùng lạ mặt, một mặc cẩm bào bằng tơ xanh thẫm, đúng là Triệu Giới.

*** *** ***​

Triệu Giới cùng nhi tử Định Quốc Công Cao Hạc đường tới tiền viện, hai chút giao tình, lúc chuyện với cũng coi như hòa hợp.

Hắn đang , chợt lưng tiếng gọi tới: “Tĩnh biểu ca!”

Triệu Giới vô thức nhíu mày, vốn dừng bước, nhưng Cao Hạc dừng : “Đan Dương đang tới đây”.

Cao Đan Dương nhấc váy tới hai , bởi vì sốt ruột, giương mặt trong suốt hiện lên chút nét hồng nhạt. Sau khi nàng vững liền hỏi: “Các đến đây? Tiền viện việc gì ?”.

Cao Hạc lấy khăn tay đưa cho Cao Đan Dương, lắc đầu : “Nhìn xem,cô nương bao nhiêu tuổi mà còn nôn nóng vội vàng ”. Nói xong đáp: “Tĩnh Vương điện hạ hạ nhân vấy ít rượu, dẫn tới hậu viện xiêm y sạch sẽ, đang chuẩn về tiền viện”.

Cao Đan Dương lộ vẻ mặt tỉnh ngộ, chợt : “Đây là xiêm y của đường ca ca ? Tay áo cũng ngắn một đoạn ”.

Vẻ mặt Cao Hạc lúng túng, đây thật là đồ của nha. Thân Cao Hạc cũng tính là thấp, cao nhất trong nhà, nghĩ tới đồ mặc Triệu Giới vẫn vẻ nhỏ. Bộ xiêm y là mới , lấy đo hiện tại của , còn mặc nào liền lấy cho Triệu Giới. Những chỗ khác đều , chỉ ống tay áo ngắn một chút, lộ một đoạn cổ tay nhưng cũng quá rõ ràng, chỉ cần chăm chú liền thấy gì kì lạ.

Cao Đan Dương một lát, đột nhiên cảm thấy thích hợp, chỉ chỉ cổ tay Triệu Giới hỏi: “Tĩnh biểu ca ca, chỗ dấu răng? Trước đây từng thấy qua, là ai cắn…”

Cao Đan Dương xong chuẩn kỹ, Triệu Giới mặt đổi sắc, rút tay về, ngữ điệu lãnh đạm: “Không gì, lâu ”.

Nói xong Triệu Giới về hướng đình bát giác. Chỗ đó ít thiểu nữ trẻ tuổi, mặc xiêm y nhiều màu sắc khác , từ xa thật rực rỡ. Hắn liền thấy tiểu cô nương đang ghế đá, nàng đưa lưng về phía , mặc váy đào bằng gấm Tô Châu thêu hoa lá, thể nhỏ nhắn xinh xắn, linh lung mảnh mai thật khiến khác chú ý. Nha của nàng ghé tai nàng gì đó, gì, nàng đột nhiên dậy, đình nghỉ mát, tới chỗ rừng trúc.

*** *** ***​

Lúc nãy là Bạch Lam chăm sóc Ngụy Thường Di, chỉ qua một hồi, liền thấy hai đó ! Đây là Phủ Định Quốc Công, Ngụy Gia, nếu chuyện gì xảy sợ là phiền toái. Ngụy La Kim Lũ hai bọn họ rừng trúc, lẽ là lạc ở bên trong, nàng kêu Kim Lũ phòng khách báo cho Tần Thị, còn thì rừng trúc tìm kiếm.

Rừng trúc lớn, nhưng bên trong sâu. Lá trúc xanh biếc, rậm rạp chi chit ngăn trở ánh sáng nơi đỉnh đầu, tìm thật dễ. Ngụy La đẩy lá trúc mặt , la lớn: “Ngụy Thường Di, Bạch Lam, hai ?”

Trong rừng trúc tiếng động, chỉ lá trúc gió thổi phất phơ, thanh âm va chạm vòng. Nàng liền sâu trong, cũng thấy ai đáp , Ngụy La nhíu mày, chắc hẳn hai sâu như , liền cầm váy, chuẩn trở về. , mặt đột nhiên xuất hiện, cản trở đường của nàng!

Ngụy La giật nảy , vô thức lui về , đụng cây trúc lưng. Con mắt mở to gương mặt quen thuộc mặt, ánh mắt khỏi trầm xuống: “Lý Tụng?”

Ánh mắt Lý Tụng chán ghét Ngụy La, nâng mắt, cất bước tới mặt nàng: “Là ”.

Ngụy La ngẩng đầu, thanh âm lãnh đạm: “Sao ngươi ở đây? Ngụy Thường Di và Bạch Lam mất tích liên quan tới ngươi ?”

Lý Tụng như thấy câu hỏi của nàng, gần sát nàng, chỉ cần cúi đầu liền thể đụng trán nàng, con mắt nhãn tình : “Ngụy La, hỏi thương thế của ?”

Tư thế quá mật, Ngụy La cố gắng đẩy . nắm lấy bả vai nàng, để nàng lộn xộn. Thể lực của nam và nữ vốn dĩ cách xa, huống gì Lý Tụng còn tập võ từ nhỏ, luận về thể lực, Ngụy La đương nhiên đối thủ của . Nàng bực bội, bên môi tràn nụ : “Ta hỏi ngươi gì? Chẳng lẽ ngươi , còn ước gì ngươi c.h.ế.t sớm một chút!”

Ánh mắt Lý Tụng ngưng , yên lặng nàng, giống như thấu nàng,

Có điều vô dụng, cho dù thế nào, cũng thấy ánh mắt tràn đầy căm hận của nàng, là căm hận.

Ngực giống như cái gì đó chặn , khó chịu nghẹn khuất. Hai ngày nay suy nghĩ nhiều, vì lúc nào cũng nhớ tới nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng bao giờ bày sắc mặt cho ? Chẳng lẽ bởi vì mỗi một bắt nạt nàng đều sẽ nàng phản kháng ? Hay là bởi vì lúc nàng rộ lên mắt hơn so với khác? Hắn nghĩ , cũng nghĩ.

Lý Tụng Ngụy La chằm chằm, nhếch mép tự phụ: “Không ngươi hỏi thích ngươi , c.h.ế.t , còn ai thích ngươi nữa ?”

Ngụy La đoán Lý Tụng thừa nhận, đầu tiên là kinh ngạc, bỗng nhiên khóe môi cong lên, nhạo .

trong nháy mắt tiếp theo, nàng thể .

Bởi vì Lý Tụng giữ chặt bả vai nàng, cúi , chút do dự cắn xuống môi nàng --

Loading...