Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-10-19 07:29:54
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kim Lũ mang theo một hộp đựng thức ăn từ gỗ tử đàn khắc hoa hải đường từ bên ngoài tới, thứ đựng bên trong chính là đào mà Cảnh Hòa Sơn Trang đưa cho mỗi sân viện. Đây là đào do sơn trang tự trồng, mới hái từ cây xuống, tươi mới no đủ, cuống còn đọng giọt sương đêm qua.

Kim Lũ Đông Khóa Viện, nghĩ tới chốc nữa nên gì ngon cho tiểu thư dùng? Anh đào dầm trộn với đường ăn cũng tệ, tiểu thư thích ăn ngọt, tưới nhiều nước đường chút cũng ngon lắm… Nàng đang chuẩn phòng bếp, ai ngờ suýt chút nữa đụng tấm lưng đằng ! Cũng may Kim Lũ phản ứng nhanh, vội vàng định bước chân, vỗ vỗ n.g.ự.c đối phương.

Hắn mặc quần áo màu chàm cẩm bào dệt sợi ngang hình sông nước, mang ủng dệt kim thêu hoa văn sẫm màu, ở eo thắt đai ngọc, tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý (1).

Kim Lũ nuốt nước bọt, thầm nghĩ may mắn đụng : “Tĩnh Vương điện hạ…”

mắt phản ứng, lông mày trong trẻo lạnh lùng, biến sắc hai tán cây ngô đồng. Kim Lũ theo tầm mắt của , chỉ thấy Ngụy La và Tống Huy phát giác tới gần, đại khái là đang tới chuyện lý thú đây, Ngụy La cong mi mắt nhẹ nhàng một tiếng, lộ hai lúm đồng tiền má. Tống Huy chắp tay, mặt đầy sủng ái mà tiểu thư. Hai sóng vai chung một chỗ, quả nhiên là Kim đồng ngọc nữ do ông trời tác hợp.

Kim Lũ một màn hòa hợp mắt, gì kỳ quái, vì Tĩnh Vương điện hạ tản thở âm u? Kim Lũ đang buồn bực, ánh mắt Ngụy La bên chuyển một cái, cuối cùng phát hiện Triệu Giới tới, mày khẽ cong, khanh khách kêu lên: “Tĩnh Vương ca ca!”

Triệu Giới cuối cùng cũng khẽ động, thu hồi lệ khí trong mắt, cánh môi cong lên một chút, cất bước tới mặt hai .

Ngụy La Kim Lũ cầm hộp thức ăn rời , Triệu Giới, nghiêng đầu hỏi: “Tĩnh Vương ca ca tới khi nào? Vì một tiếng, đây lâu ?”

Ánh mắt Triệu Giới rơi Tống Huy, ngữ khí gợn sóng : “Cũng lâu lắm, mới tới mà thôi”. Nói xong chút dấu vết tay Tống Huy Ngụy La lấy cánh hoa, cong môi, ý tứ sâu xa : “Ta đến xem một chút quen , nghĩ Tống công tử so với bản vương tâm hơn, tới sớm hơn”.

Tống Huy lui về nửa bước, cúi hành lễ: “Thần bái kiến Tĩnh Vương điện hạ”. Nói xong dậy nghênh đón ánh mắt Triệu Giới, thể tinh tường cảm nhận địch ý của Triệu Giới với .

Tống Huy mặc dù thường ở trong nhà sách, nhưng thế nghĩa là để ý đến chuyện bên ngoài, lúc khỏi nghĩ tới mấy lời đồn đại bên ngoài. Tĩnh Vương phần coi trọng Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, sủng ái vô cùng, còn thường xuyên tặng lễ vật cho nàng. Người khác đều cho rằng đó là vì Thiên Cơ Công Chúa, Ngụy La và Thiên Cơ Công Chúa quan hệ , tuổi cũng sai biệt lắm, vì thế Triệu Giới liền coi nàng như mà yêu thương. Tống Huy vốn cũng cho là như , nhưng hôm nay thấy, nghĩ sự việc giống như .

Nam nhân hiểu rõ ý nghĩ của nam nhân nhất. Triệu Giới đối với A La, lẽ cũng đơn giản như bên ngoài thường .

Tống Huy , kiêu nịnh : “A La yếu ớt, đầu tiên qua đêm núi, là thần cho rằng nàng ở quen, tới xem một chút cũng là chuyện nên ” Nói xong dừng một chút, : “Huống gì thuở nhỏ A La cận với thần, hai ngày nay dượng ở bên cạnh, là biểu ca ca của nàng, thần tự nhiên chăm sóc nàng nhiều một chút”.

Triệu Giới , lời nào. Bờ môi rõ ràng mang theo chút vui vẻ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, ẩn chứa gió táp mưa rào.

Hiếm khi Triệu Giới như điều cần suy nghĩ gật gật đầu, chấp nhất đề tài , đổi chuyện hỏi: “Bản vương Tống công tử ngày mai cũng tham gia săn bắn, nghĩ một kẻ nho sinh như Tống công tử cũng hiểu cưỡi ngựa b.ắ.n tên. Không tài b.ắ.n cung như thế nào? Ngày mai thể nguyện ý cùng bản vương tỉ thí một chút ?”

Săn b.ắ.n vốn là sự ganh đua của nam nhân, đạo lý khước từ. Mặt Tống Huy sợ hãi, thoải mái chấp nhận khiêu chiến của Triệu Giới: “Vinh hạnh Vương gia để mắt tới, ngay mai thần nhất định sẽ phụng bồi. Chỉ là tài b.ắ.n cung của Tống mỗ tinh, hy vọng vương gia thể hạ thủ lưu tình”.

Triệu Giới chắp tay, khóe môi nhếch lên, ý vị sâu xa : “Tống công tử đùa , trận săn, trúng con mồi, nào đạo lý chắp tay nhường ”.

Sắc mặt Tống Huy đình trệ, ngờ Triệu Giới sẽ trắng như thế, thật lâu cũng tiếp.

Con mồi ở đây cần ai cũng , lòng hai nam nhân càng rõ, ai cũng tình nguyện lui nhường dù chỉ một bước. Dù cũng là tiểu cô nương chính thấy lớn lên, bây giờ duyên dáng yêu kiều, thiên kiều bá mị, kêu bọn họ nhường cho đối phương, ai cũng

con mồi trúng sóng ngầm mãnh liệt giữa hai họ, cho rằng họ đang thật sự thảo luận truyện săn b.ắ.n ngày mai, ăn đào tẩm nước đường, : “Rất lâu Tống Huy ca ca cầm cung tên, thật sự vấn đề gì ?”

Tống Huy nàng quan tâm, ấm ức trong lòng lập tức quét sạch, xoa xoa đầu nàng : “A La yên tâm, Tống Huy ca ca sẽ bẽ mặt”.

Ngụy La cũng sợ bản mất mặt, chỉ là lo lắng thể ứng phó thôi. Trình độ của và Thường Hoằng hơn kém bao nhiêu, nếu Tống Huy ứng phó , Thường Hoằng cũng như thế. Nói cho cùng chỉ là lo lắng cho Thường Hoằng thôi.

Ngụy La chân thành : “Vậy cẩn thận, đừng để thương”

Tống Huy thập phần hưởng thụ, .

Nàng còn chiếu cố Thường Hoằng một chút, nhưng lời còn miệng, liền thấy ánh mắt sáng quắc của Triệu Giới sang, vui vẻ bên môi phai nhạt, ánh mắt đen tối rõ. Ngụy La giật , chẳng lẽ nàng sai gì ? Vì sắc mặt khó coi như ? Cẩn thận suy nghĩ một , chậm chạp bổ sung một câu: “Tĩnh Vương ca ca cũng đừng để thương”.

Sắc mặt Triệu Giới cũng hơn. Trước quan tâm Tống Huy mới quan tâm , chẳng lẽ trong lòng nàng, địa vị của kém hơn Tống Huy ?

Ngụy La suy nghĩ trong lòng Triệu Giới, thấy cảm kích, liền mím môi, cúi đầu yên lặng ăn đào.

Tống Huy hỏi nàng ở quen , nàng gật đầu quen . Mặt khác hỏi một chút vấn đề ăn ở, nàng đều nhất nhất lắm, cái nên hỏi cũng hỏi xong, Tống Huy còn lý do lưu , liền cáo từ : “Nếu việc gì, liền về chỗ của . Nếu cần gì cứ với , sai chuẩn ”.

Ngụy La gật đầu, cảm tạ : “Tống Huy ca ca nên nhanh chuẩn , cần để ý tới ”.

Tống Huy rời , lúc ngang qua Triệu Giới liền hỏi: “Sắc trời còn sớm, vương gia còn về ?”

Triệu Giới như liếc : “Lưu Ly nhờ bản vương với A La vài câu, bản vương xong sẽ

Tống Huy còn lời nào để , cáo từ rời .

Một đĩa đào A La ăn hết hơn phân nửa, trong miệng nàng đều là vị ngọt của đường. Nghe thấy lời của Triệu Giới, nàng tò mò hỏi: “Lưu Ly gì với ?”

Trong viện cuối cùng cũng chỉ còn hai họ, Triệu Giới cất bước tiến lên, lấy khăn từ trong tay áo nàng lau khóe miệng một chút, đáp hỏi ngược : “Anh đào ăn ngon ?”

Ngụy La rõ chuyện gì khẽ chớp mắt, gật đầu ăn ngon.

Triệu Giới chằm chằm cánh môi phấn nộn xinh của nàng, thấp giọng : “Bản vương cũng nếm thử”.

Ngụy La cho rằng ăn đào, liền đẩy cái đĩa tới mặt : “Vậy cái cho ca ca”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-54.html.]

Tiểu cô nương quả nhiên trưởng thành , khi còn bé sẽ là vẻ mặt khờ dại đút ăn, bây giờ chỉ : “Cho ca ca ăn”. Cuối cùng Triệu Giới cũng ăn, dậy : “A La, trưởng thành , thể để nam nhân tùy ý xuất nhập sân nhỏ của ”.

Hơi thở mùi đàn hương của từ khóe miệng khẽ nhếch của Ngụy La: “Lưu Ly ca ca gì với ?”

Triệu Giới ngừng , chút bất đắc dĩ: “Muội cứ xem?”

Nàng thông minh như , thể nào đang chỉ cái gì.

Ngụy La xác thực hiểu, tới Lưu Ly chẳng qua chỉ là cái cớ, câu của Triệu Giới mới là trọng điểm. Lông mi nàng run rẩy, phá lệ đồng ý, phản bác: “Tống Huy ca ca nam nhân khác, với từ nhỏ định ”.

Tay Triệu Giới để bàn đá bỗng nhiên nắm chặt , gắt gao nàng chằm chằm.

Nếu cố kỵ Ngụy La ở đây, lẽ trong nháy mắt tiếp theo, sẽ ném bàn đá lên mặt đất

*** *** ***​

Giờ Mẹo ngày hôm , đại điển săn b.ắ.n chính thức bắt đầu.

Trời sáng núi thổi kèn, hơn mười con tuấn mã cùng lúc xông rừng núi, thanh to thế lớn, đinh tai nhức óc.

Sau khi Ngụy La thanh âm đánh thức liền thể ngủ , dứt khoát dậy rửa mặt, dùng qua bữa sáng đó liền tìm Lương Ngọc Dung. Lương Ngọc Dung cũng thức dậy từ sớm, đang chuẩn nguyệt lâu ở hậu viện để xem săn bắn. Nguyệt lâu xây ở đằng Cảnh Hòa Sơn Trang, tổng cộng năm tầng, ở tầng thứ năm thể xem bộ quang cảnh của Tràng Tầm Sơn. Tầm chỗ đó vô cùng , chính là quan sát trận săn b.ắ.n cũng vấn đề gì, chỗ đó giờ ít cô nương tới xem phong thái của thiếu niên kiệt.

Lương Ngọc Dung kéo nàng: “Chúng cũng xem một chút, chừng thể trông thấy Tống Huy ca ca của ngươi đó!”

Ngụy La ngượng ngùng một tiếng, gì.

Hôm qua nàng xong mấy lời đó, Triệu Giới liền rời , lúc mặt chút vui vẻ nào, nghĩ đến lẽ tâm tình . Đây là nàng cố ý như thế, nàng và Tống Huy còn hôn ước trong , cho dù nàng gả cho Tống Huy , Triệu Giới cũng cần lo lắng nhiều như .

Đi đến nửa đường, đột nhiên nhớ gì đó, Ngụy La với Lương Ngọc Dung: “ , thể cho bút tích của ca ca ngươi ?”

Lương Ngọc Dung chút khó hiểu: “Chữ của ca ca qua loa loạn, ngươi xem gì? Không ngươi chữ trâm hoa nhỏ ?”

Ngụy La sớm nghĩ kỹ lời giải thích: “Tiết dạo dạy lối chữ thảo, cuối cùng vẫn , dám thỉnh chỉ giáo. Nghe Lương đại ca ca chữ thảo , liền mượn chữ của về học tập một chút”.

Bình thường học thức uyên bác, cũng sẽ đến mấy loại thư pháp, dạy tử cũng , lý do Ngụy La cũng qua . Lương Ngọc Dung lộ vẻ mặt khó xử: “Thật sự đến đây mang theo, chỉ thể trở về liền mang qua…” Mới xong, nhớ tới: “Ca ca mang theo một quyền <thái công lục thao>, vặn để chỗ của , đầu quyển còn bút tích của , ngươi thể lấy về xem một chút”. Nói xong liền bảo nha về phòng lấy .

Không lâu nha của Lương Ngọc Dung về, nàng lấy sách giao cho Ngụy La: “Ngươi cầm , dù ca ca cũng vội, khi nào xem hết trả cũng muộn”.

Ngụy La cảm tạ với Lương Ngọc Dung, đem sách giao cho Bạch Lam, kêu Bạch Lam để trong phòng cho .

Việc nhỏ xen giữa cũng ai để ý.

Hai tiểu cô nương sóng vai Nguyệt Lâu, lầu ít , phóng tầm mắt , cũng thiếu gương mặt quen thuộc. Giữa tầng năm đặt vài cái bàn nhỏ sơn đỏ khảm trai, bàn còn đặt điểm tâm. Chỗ trải thảm len, thể mặt đất, cũng thể lan can xem tình huống chỗ săn bắn.

Khu vực săn b.ắ.n là tình huống tranh đấu kịch liệt, tiếng vó ngựa kinh động động vật đang kiếm ăn trong rừng, động vật trong rừng chạy thục mạng, hoảng hốt chạy bừa. Các thiếu niên giơ cung khảm sừng lên, lắp mũi tên, động tác lưu loát, nhắm ngay con mồi xem xét , đột nhiên buông tay - -

Mũi tên rời dây cung, “Vèo” một tiếng b.ắ.n trúng con mồi chỗ xa!

Lương Ngọc Dung ngạc nhiên : “Ca ca thật lợi hại!”

Cách đó xa, thiếu niên b.ắ.n trúng con hươu , đúng là ca ca của Lương Ngọc Dung – Lương Dục. Lương Dục mặc hồ phục, lộ dáng vẻ cao ngất cường tráng, hàng năm tập võ, phơi nắng nước da màu lúa mạch, bộ dáng tươi trong sáng, rạng rỡ chói lòa. Lương Dục giục ngựa tiến lên, nhặt con mồi của , giao cho tớ phía . Lương Dục kẹp chặt bụng ngựa, cầm dây cương trong tay, tư thế oai hùng, ảnh nhanh biến mất trong rừng, lưu cho vô hạn mộng mơ.

Ngụy La thu hồi ánh mắt, chút dấu vết Lý Tương mặc một váy ngắn sắc thu.

Lý Tương chớp mắt chằm chằm phương hướng Lương Dục rời , ngay cả cô nương bên cạnh chuyện cũng phản ứng. Cô nương cạnh gọi nàng ba tiếng, cuối cùng mới chịu hồn: “Ngươi cái gì?”

Cô nương đó tức giận Lý Tương : “Nhìn xem xem, ngươi cố mà xem lấy….”

Lý Tương nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cái bánh ngọt đậu xanh nhét miệng nàng , để nàng tiếp. Cô nương cũng coi như hiểu chuyện, nhai nhai nuốt xuống, còn hết, mà đổi giọng đến đề tài khác.

Ngụy La thu hồi ánh mắt, trong mắt chợt lóe lên chút vui vẻ.

Mặc kệ Võ trạng nguyên đời Lương Dục , tối thiểu bây giờ, Lý Tương thật hứng thú với Lương Dục là .

*** *** ***​

Ngày sân b.ắ.n đầu tiên mãi tới giờ Thân mới kết thúc.

Nam nhân lục tục từ trong núi trở về, mỗi đều thu hoạch khác , hoặc là hươu hoặc là thỏ. Bởi vì trận đấu còn tiếp tục ngày hôm , đêm nay quản sự liền cố ý chuẩn tiệc, để ăn uống no đủ, bồi bổ tinh thần, ngay mai mới thể lực ứng phó.

Dạ tiệc bắt đầu giờ , cử hành trong sân lớn của Sơn Trang

Ngụy La thăm Thường Hoằng một chuyến, thấy hảo thương tổn gì, lúc đó mới yên tâm. Nàng trở nội viện của , lấy quyền <thái công lục thao> mà Lương Ngọc Dung cho nàng, lật đến trang bút tích của Lương Dục. Nàng đầu án vểnh hai bên một lát, kêu Kim Lũ lấy giấy bút tới, chiếu theo bút tích của Lương Dục mà bắt chước một đoạn.

Loading...