Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:07:21
Lượt xem: 49
Hôm nay là thọ yến của Phu nhân anh Quốc Công, có không ít mệnh phụ quý nữ tới đây, nếu Ngụy Bảo San dùng bộ dáng này tới phòng khách gặp mọi người, nhất định sẽ bị nhạo báng.
Nếu không phải vì như thế, Ngụy La còn không bảo nàng ta đi đâu.
không phải nàng ta thích thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả vào nhà tốt sao? Ngụy La muốn xem một chút, phu nhân nhà ai lại để ý tới nàng ta.
Lúc Ngụy Bảo San đến phòng khách, Nhị phu nhân đang cùng phu nhân Tín Dương Hầu nói chuyện, vô cùng vui vẻ. Nhị phu nhân lấy một bình bích loa xuân, rót một chén trà đưa tới trước mặt Tín Dương hầu phu nhân: “Nghe nói ngoài thành mới xây một ngôi chùa mới, không bằng ngày khác chúng ta lại tới quyên ít tiền dầu vừng đi.”
Tín Dương hầu Phu nhân cầm chén trà nhỏ lên, đang chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy thanh âmxôn xao xung quanh.
Bà ta nghiêng đầu nhìn, Ngụy Bảo San với bộ dáng chật vật xuất hiện ở cửa, gò má sưng đỏ, đầu tóc tán loạn, mắt đỏ hồng đi tới trước mặt Nhị phu nhân Tống Thị, quỳ gối gọi một tiếng “Mẫu thân”.
Sắc mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh, khó coi vô cùng, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị nàng ta làm mất hết cả: “Ai kêu ngươi tới? Sao lại thành ra bộ dáng này!”
Các phu nhân xung quanh xì xào bàn tán, ngay cả Tín Dương Hầu phu nhân cũng nhíu mày, chén trà mới vừa bưng lên lại đặt xuống.
Nhị phu nhân Tống Thị tất nhiên nhìn thấy động tác nhỏ này, thật khó khăn mới có thể khiến quan hệ của bà và Tín Dương hầu phu nhân gần lại, tất nhiên không thể vì Ngụy Bảo San mà thất bại trong gang tấc. Tống Thị nghiêm mặt, quở trách nàng ta: “Bình thường đã dạy ngươi thế nào? Ngay cả chút quy củ này cũng không học được sao? Nhìn xiêm y của ngươi đi, có thể ra ngoài gặp khách sao? Mặt lại bị sao?” nói xong, bà nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: “Chắc vị bên ngoài kia khi còn sống không dạy quy củ cho ngươi, nhưng nếu ngươi đã vào cửa Phủ anh Quốc Công, liền phải tuân thủ quy củ trong Phủ, đừng ra ngoài ném đi thể diện của Phủ anh Quốc Công”.
Các phu nhân khác nghe vậy liền hiểu ra sự việc, hóa ra là một ngoại thất nữ, điểm này mọi người có chút hiểu tình huống rồi.
Ngụy Bảo San cắn chặt môi dưới, thong thả nói: “Mẫu thân bớt giận, Bảo San là tới thỉnh tội với mẫu thân”.
Tống Thị vô cùng không thích nàng ta, bây giờ nghe thấy hai chữ “Thỉnh tội” liền không vui: “Ngươi lại làm ra chuyện tốt gì?”
Ngụy Bảo San nói: “Con…”
“Nhị phu nhân”. Kim Lũ từ ngoài đi vào, khom người với Nhị phu nhân, rồi nói: “Bảo San cô nương nóinăng lỗ mãng, mạo phạm Vương phi nhà nô tỳ, vương phi liền lệnh nô tỳ dạy dỗ Bảo San cô nương vài cái”.
không nói tới trước kia Ngụy La là Tứ tiểu thư Phủ anh Quốc Công, bây giờ nàng lại là đầu quả tim của Tĩnh Vương, luận địa vị thì không biết cao hơn Ngụy Bảo San bao nhiêu. một cái ngoại thất nữ như Ngụy Bảo San cũng dám động chạm Tĩnh Vương Phi? Nhị phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Bảo San một cái, bà thật sự phiền chán người này tới tận xương tủy. Nhị phu nhân hỏi Kim Lũ: “A La có việc gì không?”
Kim Lũ liếc mắt nhìn Ngụy Bảo San, chậm rãi nói: “Vương phi bị Bảo San cô nương làm cho tức giận không nhẹ, đang nghỉ ngơi ở Tùng Viên”.
Nhị phu nhân vội nói: “Đều là ta quản giáo không nghiêm, khiến A La bị ủy khuất. Chờ ta dạy dỗ tiện nhân này, liền tới bồi tội với A La”.
Kim Lũ nghe được kết quả liền nhún người lui ra ngoài.
Nhị phu nhân bị Ngụy Bảo San làm tức giận, lại không thể phát tác trước mặt những phu nhân khác, chỉ đành gắt giọng, tức giận nói: “Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Về phòng cho ta”.
Trong mắt Ngụy Bảo San mang theo nước mắt khuất nhục, cắn môi xoay người chạy ra ngoài.
Lúc nàng ta chạy tới hành lang, liền đụng phải một công tử mặc nam trang màu xanh ngọc thêu cành cúc, nàng ta vội vàng nói xin lỗi, mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.
*** *** ***
Ngụy La quả thật ở Tùng Viên nghỉ ngơi, nhưng không phải vì bị Ngụy Bảo San làm tức giận.
Tâm tình lúc này của nàng tương đối tốt, nói chuyện với Lương Ngọc Dung. Gần đây Lương Ngọc Dung làm rất nhiều xiêm y cho trẻ nhỏ, nam có, nữ có, áo nhỏ, lại có cả áo bông nho nhỏ, ngay cả tã cũng đãchuẩn bị đầy đủ. Ngụy La nhìn thấy thì trợn mắt há mồm, Lương Ngọc Dung vừa loay hoay với đống xiêm y vừa nói: “Ta tính một chút, bé cưng vừa vặn sinh ra vào mùa đông, cần chuẩn bị nhiều xiêm y dày mới đúng”.
Ngụy La cầm lấy một cái áo nhỏ màu đỏ thẫm thêu hoa, một món đồ nho nhỏ nhưng có thể hình dung ra bộ dáng của đứa nhỏ khi mặc nó. Nàng lại thấy có chút hâm mộ, chua xót nói: “Làm sao ngươi biết được là nhi tử hay nữ nhi chứ? Ta nhìn phần lớn đều là xiêm y của nữ nhi, lỡ sinh ra một bé trai, ngươi làm sao đây?”
Lương Ngọc Dung lại không để ý, cười cười nói: “Lỡ là một nhi tử, thì cái này đều để dành cho nữ nhi sau này”. Bụng Lương Ngọc Dung đã lộ, lúc này ngồi trên giường La Hán ưỡn bụng, nói chuyện: “Thường Dẫn ca thích khuê nữ, những xiêm y này phần lớn do hắn chuẩn bị. Cho dù lần này không phải nữ nhi, cũng không sao, sau này nhất định sẽ sinh một đứa”.
Ngụy La phồng má, đem áo bông nhỏ trên tay nhét lại vào trong tay Lương Ngọc Dung: “Sinh nhiều như vậy, không sợ mệt c.h.ế.t sao”.
Lương Ngọc Dung biết rõ Ngụy La là tâm bồ tát nhưng miệng d.a.o găm, cũng không chấp nàng. Nhìn hai bên một chút, thấy không có ai, liền ghé vào tai Ngụy La hỏi: “A La, ngươi…. Có nghĩ tới thỉnh đại phu xem một chút không?”
Động tác của Ngụy La dừng lại, nhớ tới câu nói “Gà mẹ không biết đẻ trứng” của Ngụy Bảo San, sắc mặt thật sự không tốt.
Lương Ngọc Dung cho rằng Ngụy La tức giận, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý khác, chính là…” Cái vế sau này, nửa ngày cũng không nói ra được. Nàng ấy liền cầm tay Ngụy La nói: “A La, ta là nghĩ cho ngươi nên mới nói như vậy. Ngươi nhìn một chút đi, ngươi với Tĩnh Vương đãthành thân hơn nửa năm, hài tử còn chưa có. nói không chừng không phải là vấn đề của ngươi, là vấn đề của Tĩnh Vương thì sao?”
Ngụy La cũng không phải không nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại không dám đối mặt, nhiều lần đều trốn tránh, cảm giác hài tử muốn đến thì sẽ đến, dù sao nàng và Triệu Giới cũng bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là có bệnh. Nhưng bây giờ cả Lương Ngọc Dung cũng nói như vậy, lại khiến nàng không thể khôngđối diện.
Chẳng lẽ thân thể nàng thật sự có vấn đề sao? Ngụy La lâm vào trầm tư, sau đó Lương Ngọc Dung còn nói gì nữa, nàng đều không nghe vào tai.
một khắc đồng hồ sau đó, có một nha hoàn mặc váy ngắn đi vào nói: “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia tới đón ngài”.
Nơi này là khuê phòng trước khi Ngụy La xuất giá, Ngụy Thường Dẫn không tiện đi vào, nên đứng ngoài cửa chờ.
Lương Ngọc Dung vội vàng đặt xiêm y trong tay xuống, đi ra ngoài.
Ngụy La đi theo sau Lương Ngọc Dung, thấy nam tử tuấn nhã đứng ngoài cửa, nàng sững sờ một chút. Ngụy Thường Dẫn khôi phục cũng khá tốt, đi đứng tự nhiên được rồi. hắn đứng dưới táng cây hòe trong viện, hoa hòe rụng rơi lên đầu vai hắn, Ngụy Thường Dẫn nhìn ngoài cửa, thấy ánh mắt Ngụy La liền khẽ mỉm cười, rồi nhìn Lương Ngọc Dung nói: “Hôm nay nàng ra ngoài cũng lâu rồi, nên về nghỉ ngơi”.
Từ sau khi Lương Ngọc Dung mang thai, Ngụy Thường Dẫn liền trông coi nàng rất chặt. Lương Ngọc Dung là cô nương tính tình nóng nảy, khó trách khiến Ngụy Thường Dẫn không yên tâm, mỗi ngày đều quy định rõ thời gian ra ngoài, thời gian tới rồi liền phải về phòng nghỉ ngơi. Ngoài miệng Lương Ngọc Dung đều chê Ngụy Thường Dẫn quản nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, thử hỏi nữ nhân nào không muốn được trượng phu quản như vậy chứ. hắn quản càng nhiều, càng chứng minh hắn lo lắng cho ngươi.
Lương Ngọc Dung đi lên hai ba bước, ôm lấy cánh tay Ngụy Thường Dẫn nói: “Hôm nay A La tới đây, thiếp cũng không thể cùng nàng ấy ở lâu một chút sao?”
Ngụy Thường Dẫn cong cong môi, dáng vẻ có chút không thể làm gì được: “Hôm nay đã muộn hơn hôm qua nửa canh giờ rồi”. Ý là, hắn đã thư thả rồi.
Ngụy La không để Ngụy Thường Dẫn khó xử, hòa giải nói: “Cũng đúng lúc ta phải về, ngày sau lại tới thăm Ngọc Dung”.
Ngụy Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung rời đi không bao lâu, Ngụy Thường Hoằng liền về Tùng Viên.
Lúc đó Ngụy La đang nằm dưới cây ngô đồng hóng mát, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu tím đitới trước mặt Ngụy La, chau mày hỏi: “A La, nghe nói Ngụy Bảo San đụng chạm tỷ?”
Ngụy La mở mắt, thấy là Ngụy Thường Hoằng, liền ngồi dậy nói: “Sao đệ biết?”
Ngụy Thường Hoằng nói: “Đệ nghe hạ nhân nói. Nhị bá mẫu muốn dạy dỗ Ngụy Bảo San, huyên náo tới mọi người trong phủ đều biết”.
Tính tình Nhị bá mẫu vội vàng nóng nảy, vốn đã nhìn Ngụy Bảo San không vừa mắt, bây giờ lại vì nàng ta mà mất mặt trước mặt người khác, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Chỉ sợ lúc này nhị phòng chính là gà bay chó sủa. Ngụy La tuyệt đối không thấy kỳ quái, dịch người qua bên cạnh, nhường mộtnửa vị trí cho Thường Hoằng. “Miệng nàng ta bất kính, tỷ đã nói Kim Lũ giáo huấn nàng ta rồi”.
Ngụy Thường Hoằng không có ngồi xuống, hắn suy nghĩ một lát, xoay người đi ra ngoài: “Đệ đi nói với Nhị bá phụ, đuổi Ngụy Bảo San ra khỏi Phủ anh Quốc Công”.
Ngụy La không thể gọi hắn lại, chỉ có thể nhìn hắn đi ra ngoài. Nếu nhị bá phụ có thể dễ dàng bị khuyên nhủ như vậy, lúc trước Nhị bá mẫu cũng không nháo tới nỗi quan hệ hai bên cứng ngắc như vậy. Nhị bá phụ này, bình thường nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng một khi đã cố chấp thì lại cố chấp hết sức. Ngụy Thịnh đối với ngoại thất kia tình sâu nghĩa nặng, đối với nữ nhi do bà ta sinh ra cũng vô cùng coi trọng. Nếu muốn Ngụy Bảo San rời khỏi Phủ anh Quốc Công, chỉ có một con đường duy nhất, chính là sớm gả nàng ta đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-161.html.]
Về việc gả cho người nào, chuyện này còn cần nghĩ nhiều nữa.
*** *** ***
Triệu Giới cũng nghe tới việc Ngụy Bảo San đụng chạm tới Ngụy La, hắn không tới hỏi Ngụy La sự việc, mà trực tiếp đi tìm Nhị lão gia, bảo Nhị lão gia Ngụy Thịnh quản giáo nữ nhi mình cho tốt. Ngụy Thịnh bị khí thế của Triệu Giới làm sợ hãi, một câu cũng không phản bác lại được, chỉ liên tục gật đầu đảm bảo sẽ quản giáo Ngụy Bảo San thật tốt, còn nói muốn kéo nàng ta tới bồi tội xin lỗi Ngụy La.
Triệu Giới trầm mặt mói: “không cần, A La không muốn nhìn thấy nàng ta”.
Ngụy Thịnh lại bồi tội một trận. Tuy nói Triệu Giới lấy Ngụy La, tức là vãn bối của ông ta, nhưng ở trước mặt Triệu Giới ông ta chẳng lấy ra được chút dáng vẻ bề trên nào, lúc nói chuyện có thể không run rẩy đã là không tệ.
Trở lại Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La luôn nghĩ tới lời Lương Ngọc Dung nói, ngay cả lúc dùng bữa tối cũng lơ đãng không tập trung.
Triệu Giới gắp một miếng cá chiên sữa bỏ vào đĩa mẫu đơn bên tay nàng, lại gõ gõ lên ót nàng: “Nghĩ gì thế. Mấy ngày trước không phải nàng nói muốn ăn cá chiên sữa sao, đây là ta cố ý kêu đầu bếp học làm, nếm thử đi”.
Ngụy La ăn một miếng, xương cá đã được Triệu Giới lấy đi, thịt cá cho vào miệng mềm nát, trong vị cá còn mang theo vị sữa, khiến người ta ăn một miếng liền muốn ăn thêm miếng thứ hai. Chỉ là lúc này Ngụy La lại không có hào hứng gì, nàng chỉ ăn vài miếng liền để bát đũa xuống: “Thiếp ăn no, đi tắm rửa đây, đại ca ca ăn nhiều một chút”.
Triệu Giới ngừng đũa, nhìn bóng lưng Ngụy La.
Trong tịnh phòng, Ngụy La ngồi trong bồn tắm, suy nghĩ một lát xem làm thế nào để nói chuyện này với Triệu Giới. Hôm nay nhìn Lương Ngọc Dung chuẩn bị xiêm y cho hài tử, lần đầu tiên Ngụy La thật muốn có một hài tử với Triệu Giới. Nàng không thích đứa nhỏ cho lắm, nghĩ rằng tiểu hài tử suốt ngày khóc sướt mướt quá ồn ào, lại thích chảy nước mũi, vô cùng bẩn thỉu. Nhưng nghĩ lại, nếu là hài tử của nàng và Triệu Giới, cho dù bẩn một chút nàng cũng thích. Triệu Giới hẳn là cũng nghĩ như vậy, đến tuổi này, hẳn là càng muốn có con cháu nối dõi tông đường hơn cả nàng. Hôm nay trở về Phủ anh Quốc Công, Ngụy La để ý một chút, thấy nam tử bằng tuổi Triệu Giới, phần lớn đã có ba bốn hài tử, chỉ có hắn là không có.
Ngụy La phiền muộn cau mày. Trần Hoàng hậu nói có đứa bé bên cạnh thật tốt, nhưng Ngụy La khôngcho là vậy. Nàng thích Triệu Giới, tất nhiên sẽ muốn sinh hài tử cho hắn, mà không phải dùng đứa nhỏtrói chặt hắn, lại càng không phải vì tìm cho mình chỗ dựa.
Tắm rửa xong, Ngụy La lau sạch bọt nước trên người, mặc xiêm y màu phấn thêu bách điệp màu xanh, mang giày sa tanh thêu, đi vào trong phòng.
Triệu Giới mặt lạnh ngồi trên giường, gương mặt bình tĩnh vẫy vẫy tay với nàng: “Lại đây”.
Ngụy La thấy sắc mặt hắn không tốt, còn tưởng rằng hắn trách nàng không ăn cơm nhiều, liền vội vàng đi qua ôm eo hắn nói: “Trưa nay thiếp ăn quá no, cho nên lúc nãy mới không đói lắm”.
Triệu Giới ôm vòng eo mềm mại của nàng, bế người lên sập, ngồi đối mặt nhau rồi, hắn mới hỏi: “Ngụy Bảo San nói gì với nàng?”
Ngụy La không đoán được hắn biết chuyện, ngập ngừng một lát, nói không nên lời: “không có gì”.
Vẻ mặt này lại dám nói không có gì? Ngụy La không nói, Triệu Giới cũng có thể đoán được một chút, nhất định là có liên quan tới đứa nhỏ. Triệu Giới ôm Ngụy La vào lòng, mặt dán lên gương mặt mè nheo của nàng: “A La, đừng để trong lòng”.
Giọng nói Ngụy La buồn bực, qua một hồi lâu nàng mới chui ra khỏi lồng ngực hắn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Giới: “Đại ca ca, chàng thỉnh đại phu cho thiếp đi”.
Môi mỏng của Triệu Giới mấp máy, không nói lời nào.
Ngụy La rướn người lên, tựa vào trán hắn, giọng điệu thong thả: “Chàng thỉnh đại phu… xem xem, có phải thật sự thiếp không thể…” không thể sinh. Ngụy La càng nghĩ càng thấy uể oải, miệng mím lại, lại có chút muốn khóc. Nếu thật như vậy, nàng không biết nên đối mặt với Trần Hoàng hậu thế nào, lại càng không biết nên đối mặt với Triệu Giới như thế nào.
Triệu Giới hôn lên môi nàng, chặn lại những lời sau đó. Hôn một hồi, hắn mới buông nàng ra nói: “Tiểu ngu ngốc, làm sao nàng biết vấn đề là ở nàng, có lẽ là do ta không thể thì sao?”
Đôi mắt Ngụy La hồng hồng nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: “Vậy thì càng phải xem đại phu!”
Triệu Giới thở dài một hơi, lại kéo Ngụy La vào lòng. hắn cũng không nói rõ có thỉnh đại phu hay không, càng khiến trong lòng Ngụy La không nắm chắc.
*** *** ***
Ba năm ngày đi qua, Ngụy La chờ Triệu Giới từ Thần Cơ Doanh về, chạy hai ba bước tới bên cạnh hắn: “Thiếp muốn ra ngoài”.
Triệu Giới cúi đầu nhìn nàng, tiểu cô nương hẳn là đợi hắn lâu rồi, gò má bị ánh mặt trời bên ngoài hấp cho hồng hồng, trên chóp mũi cũng có một tầng mồ hôi mỏng, cũng không biết đã đợi ở đây bao lâu. Triệu Giới lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, hỏi: “Ra ngoài làm gì? không phải nàng rất ghét mùa hè sao, hôm nay còn nóng hơn bình thường, ngày khác rồi đi”.
Ngụy La lắc đầu không nói, gương mặt nhỏ căng thẳng, giống như đang hạ quyết tâm thật lớn: “Chàng không đồng ý thỉnh đại phu cho ta, ta chỉ có thể tự mình đi y quán. Mặc kệ hôm nay chàng có đồng ý hay không, thiếp cũng muốn ra ngoài”.
Triệu Giới dừng tay lại, yên lặng nhìn Ngụy La.
Ngụy La đi vòng qua hắn, nghiêm túc nói: “Thiếp đi”.
Chỉ là đi chưa được hai bước, liền bị Triệu Giới chặn ngang lại ôm lấy, giữ lấy hai vai nàng. Ngụy La sợ hết hồn, gấp gáp bám vào thân thể Triệu Giới, cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Chàng làm cái gì?”
một tay Triệu Giới cố định nàng, một tay dùng sức vỗ xuống m.ô.n.g nàng, rất đau đầu nói: “Trời đã tối rồi, cho dù lúc này nàng ra ngoài thì y quán cũng đã đóng cửa. Thành thật một chút, ngày mai ta thỉnh đại phu tới”.
Ngụy La vô cùng ủy khuất, lặng yên không lên tiếng.
Triệu Giới bỏ nàng lên giường La Hán, nàng thoáng nhảy dựng lên, vì người đang dùng sức nên đập vào trên trán Triệu Giới “Ầm” một tiếng. Như thế rất tốt, không chỉ m.ô.n.g đau, mà ngay cả đầu cũng đau muốn chết!
Dùng cơm tối xong, Triệu Giới làm ướt khăn đắp lên trán Ngụy La, trên mặt sáng ngời như viết: “Ai bảo nàng không thành thật”.
Thân thể và tinh thần Ngụy La đều mệt mỏi, đưa tay nắm lấy tay áo Triệu Giới, đáng thương nói: “Đau”.
Triệu Giới bất đắc dĩ thở dài, trên trán hắn cũng hồng hồng một khối, chỉ là hắn không yếu ớt như Ngụy La, đau một chút liền không chịu được: “Biết đau sao còn đột nhiên nhảy dựng lên?”
Ngụy La tất nhiên phản bác lại: “Chàng đánh ta đau, sao có thể ngồi được chứ”.
Vì bồi tội cho tiểu cô nương này, buổi tối Triệu Giới tự mình hầu hạ Ngụy La rửa mặt thay đồ, cuối cùng cũng dỗ nàng vui vẻ. Trước khi ngủ, Ngụy La làm ổ trong lòng Triệu Giới nói: “Chàng mới đồng ý, sáng mai nhớ thỉnh đại phu”.
Triệu Giới thuận theo nàng: “Được, ngủ đi”.
Mấy ngày trước sỡ dĩ Triệu Giới không đồng ý thỉnh đại phu, là vì trong tâm hắn cũng có chút bất an. Nếu chẩn đoán ra được cái gì, hắn không muốn nhìn thấy Ngụy La thương tâm uể oải. Tiểu cô nương của hắn, nên là thanh tao tùy hứng, chuyện gì cũng có thể nói ra ba phần lý lẽ.
Buổi trưa hôm sau, quản sự dẫn tới một đại phu, đi vào Chương Thai Viện.
Vị đại phu này họ Tôn, nghe nói chuyên chữa bệnh cho nữ nhân, có nhiều nghiên cứu tìm tòi về khía cạnh này, cũng khá nổi danh. Tôn đại phu tới Vương phủ không dám nhìn loạn, biết là xem bệnh cho Vương phi, không khỏi cẩn thận hơn một chút. Ông ta đi vào nội thất, Tôn đại phu nhìn tiểu cô nương vô hại trên giường, liền thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng cô nương có thể gả cho Tĩnh Vương nhất định là người hung hãn đanh đá, không ngờ lại lung linh đáng yêu như vậy, trái tim đang lơ lửng của ông ta để xuống, giọng nói nhỏ nhẹ: “không biết Vương Phi muốn lão phu xem bệnh gì?” Nhìn oa nhi như ngọc trên giường, ông ta sợ giọng nói hơi lớn một chút có thể dọa hỏng nàng.
Ngụy La cho nha hoàn lui, nhìn nhìn Triệu Giới đứng một bên, ánh mắt lại lần nữa tập trung lên người Tôn đại phu: “Đại phu, ta gả cho vương gia đã hơn nửa năm, tới nay vẫn chưa có thai. Ông có thể giúp ta xem một chút, có phải do ta không dễ thụ thai không?”
Triệu Giới nhìn chằm chằm Tôn đại phu, khiến trên đỉnh đầu ông ta cảm nhận được áp lực, ông ta cầm một khối đệm tơ lụa để lên cổ tay Ngụy La, nói trấn an: “Chỉ mới nửa năm thôi, có những phu thê thành thân hơn ba năm mới có hài tử, Vương phi không cần quá sốt ruột”.
Xem xong mạch xong rồi, Tôn đại phu lại để cho Ngụy La nằm trên giường La Hán, nhẹ nhàng đè tay lên vùng bụng Ngụy La, sắc mặt từ từ nghiêm trọng.
<< Chương trướcChương tiếp >>