Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:08:07
Lượt xem: 51
Ngụy La liễm mắt, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Triệu Lưu Ly.
Một vị nữ quan mặc xiêm y màu lục và váy thêu hoa bưng một cái khay sơn đỏ vẽ hình thác nước đi lên trước, trên khay đặt hai chén trà, là trà Quan Âm để Ngụy La hiếu kính với Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu. Ngụy La bưng chén trà màu hoa thủy tiên lên, đi tới trước mặt Sùng Trinh Hoàng Đế, cung kính nói: “Thỉnh phụ hoàng dùng trà”.
Sùng Trình Hoàng Đế đã quá ngũ tuần, lại không khác lắm so với mười năm trước, thân thể cường tráng, tinh thần khỏe mạnh, mặt mày Triệu Giới có sáu bảy phần giống ông. Hoàng Đế nhận chén trà trong tay Ngụy La, cúi đầu uống một ngụm, lại cười nói: “Được, được. Trẫm còn nhớ, trước đây có phải con làm thư đồng cho Lưu Ly không?”
Ngụy La gật gật đầu, khi đó nàng mới sáu tuổi, bây giờ cũng đã mười năm rồi, không nghĩ tới Hoàng Đế vẫn còn nhớ.
Sùng Trinh Hoàng đế nhận trà của nàng, tất nhiên muốn đưa lễ vật. Ông lệnh cho cung nhân đứng sau lưng ông mang ít đồ vật trình lên, là một bộ văn phong tứ bảo sơn son viền hoa văn hình sen: “Đây là văn phong tứ bảo trẫm cất riêng đã lâu, nghe nói chữ của con không tệ, vừa vặn bộ này thích hợp viết chữ nhỏ, liền tặng cho con”.
Ngụy La tiến lên nhận đồ nói cảm tạ, lúc nàng nhìn thấy một cái nghiên mực Đoan Khê, không biết nhớ tới cái gì, mặt ửng hồng.
Đó là bởi vì tối qua lúc làm chuyện đó, Triệu Giới cố ý hỏi nàng: “A La, muội xem chúng ta có giống đang nghiền nát không?”
Lúc đầu Ngụy La không hiểu lắm, hắn liền ghé vào tai nàng giải thích: “Muội ra nước cũng giống như nghiền ra mực vậy!”.
Lúc ấy Ngụy La hận không thể đá hắn xuống dưới giường.
Bây giờ nhìn thấy nghiên mực này, lại nhớ tới lời Triệu Giới nói, Ngụy La tự nhiên nghĩ đến. Nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Giới cười như có như không, hắn thật đáng giận, đến lúc nào rồi còn có tâm tư cười nàng. Ngụy La chuyển tầm mắt, bưng một chén trà khác kính trà cho Trần Hoàng Hậu.
Trần Hoàng Hậu uống trà xong cũng muốn tặng đồ cho nàng, là một cây trâm bầu dài với hoa văn thưa cùng một đôi bông tai cùng kiểu, cây trâm được làm vô cùng tinh xảo, đường vân rõ ràng, có đính hồng ngọc trang trí, xung quanh là vài cánh hoa tròn, cánh hoa mỏng như cánh ve, trông rất sống động. Trần Hoàng Hậu nói: “Cây trâm này do chính Trường Sinh chọn, con xem có thích không?”
Ngụy La giật mình, gật gật đầu nói: “Đa tạ mẫu hậu, nhi tức rất thích”.
Sau đó Ngụy La lại bái kiến từng vị dì mẫu của Triệu Giới, ngoại trừ Cao Dương Trưởng công chúa, hai vị trưởng công chúa khác nhìn như khó gần, thật ra đều là người độ lượng, cũng không làm khó Ngụy La, Bình Dương Trưởng Công chúa thậm chí còn tặng cho nàng một đôi vòng tay khảm bảo thạch, trên mỗi vòng tay khảm ba viên hồng ngọc lớn như ngón cái, đá ngọc lam và ngọc bích, Lý Tương ở một bên nhìn cũng đỏ mắt.
Vài vị Trưởng công chúa cũng mang theo nữ nhi của mình, Lý Tương tất nhiên cũng trong số đó, mặt khác còn có hai nữ nhi của An Dương Trưởng công chúa, Kỷ Oánh mười tám và Kỷ Thiên mười sáu, Bình Dương Trưởng Công chúa thành thân không bao lâu thì trượng phu qua đời, dưới gối chỉ có một nhi tử tên Đường Quân, năm nay mới vừa nhược quán.
Ngụy La cố nén khó chịu, cầm lễ vật đã được chuẩn bị tốt tặng cho mấy vị cô nương, Triệu Lưu Ly vui mừng nói với nàng: “Đa tạ nhị tẩu”.
Kỷ Oánh và Kỷ Thiên cũng rối rít cảm ơn, Lý Tương mặc dù không thích Ngụy La, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, nếu nàng ta bác bỏ thể diện của Ngụy La, chẳng khác nào bác luôn thể diện của Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu, nàng ta tự thấy bản thân không có lá gan lớn như vậy, lúc nhận châm thùy khắc bướm vờn hoa liền nói: “Đa tạ nhị biểu tẩu”.
Ngụy La nói: “Không cần đa lễ”.
Chi thứ của Sùng Trinh Hoàng đế đơn bạc, các huynh đệ năm đó vì tranh đoạt ngôi vị thái tử mà mất đi không ít, bây giờ chỉ còn lại một Thụy thân vương. Thụy thân vương phẩm hạnh không tốt, hành vi phóng đãng, là kẻ bất tài vô dụng không ngóc đầu lên nổi, cùng với Sùng Trinh Hoàng đế là huynh đệ cùng mẹ, đây cũng chính là lý do hắn có thể sống tới giờ. Hôm nay Thụy Vương phi bị bệnh, không thể đến, liền sai người đưa lễ vật, là một khối san hô hồng khắc linh chi và hoa văn như ý, Ngụy La nhận lấy.
Trần Hoàng Hậu nhìn ra Ngụy La có chút không khỏe, có ý muốn để nàng nghỉ ngơi một lát: “Lát nữa còn phải bái tế tổ tiên, nhập vào gia phả. Lưu Ly, con mang A La đi Thần Hoa Điện ngồi một lát, đến giờ mẫu thân sai người gọi các con tới”.
Triệu Lưu Ly đang muốn đồng ý, vừa vặn các hoàng tử đều tan học trở về, từ thượng thư phòng đuổi tới Khánh Hi Cung chính là muốn nhìn thấy nhị hoàng tẩu một lần.
Trần Hoàng Hậu cười nói: “Mấy con khỉ nhỏ này, hôm qua còn cáo trạng với bản cung, nói Trường Sinh ngay cả mặt tân nương tử cũng không cho bọn nó liếc nhìn một cái đã đuổi người đi. Lúc này mới giờ nào đã kéo hết tới”.
Ngụy La nghe vậy, liếc mắt nhìn Triệu Giới, thấy sắc mặt hắn không thay đổi, vô cùng thản nhiên.
Không lâu sau, vài vị hoàng tử mặc hoa phục đi vào Chiêu Dương Điện, hành lễ với Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu, rồi cũng quy củ hành lễ với Triệu Giới và Ngụy La: “Nhị hoàng huynh, nhị hoàng tẩu”.
Mấy người đứng thẳng, nhìn thấy Ngụy La bên cạnh Triệu Giới, không có chỗ nào không kinh diễm.
Phải nói bọn họ ai cũng có thân phận hiển hách, cô nương xinh đẹp nào mà chưa thấy qua, ngay cả nha hoàn cũng đều là một người đấu với một người. Nhưng mà những người kia so với Ngụy La, liền tỏ rõ vẻ thua kém, không thể so sánh. Hôm nay Ngụy La mặc xiêm y hồng lựu, viền tay áo thêu hoa mẫu đơn, má phấn hồng trong suốt, gò má dịu dàng mỉm cười, một đôi mắt hạnh cong cong long lanh sóng nước, cực kỳ giống vầng trăng sáng. Nàng không phải đẹp như tiên trên trời, mà là đẹp tới rung động lòng người, đẹp tới ngươi nghĩ có thể chạm tay tới, nhưng vươn tay ra, nàng liền giống như túi như ý ngũ sắc đeo bên hông, ngươi cho rằng bản thân đã nắm trong tay, nhưng mở tay ra nhìn chính là không có gì cả.
Cửu hoàng tử Triệu Sâm rốt cục hoàn hồn, cảm khái nói: “Khó trách Nhị ca không muốn để bọn đệ nhìn”.
Mỹ nhân như vậy ai mà không muốn giấu đi? Ngụy La nghe hiểu ý tứ hắn, dáng vẻ cười cười cũng không còn.
Quan hệ của Cửu hoàng tử và Triệu Giới tương đối tốt, hai người mặc dù không phải cùng mẹ, nhưng mẹ đẻ Cửu hoàng tử mất sớm, từ nhỏ hắn lớn lên bên cạnh Trần Hoàng Hậu, nên quan hệ với Triệu Giới thân cận hơn so với các hoàng tử khác, nói chuyện cũng không cần phải suy nghĩ trước sau. Triệu Giới liếc nhìn Triệu Sâm, trực tiếp hỏi: “Phi lễ chớ nhìn, Cửu đệ chưa từng nghe qua sao?”
Cửu hoàng tử quen bị hắn đả kích, cũng không chút xấu hổ, nhìn ngoài cửa nói: “Ai da, Ngũ ca ca và Lý huynh cũng đã tới”.
Ngụy La theo tiếng nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lý Tụng.
Lý Tụng đi theo Ngũ hoàng tử Triệu Chương vào Chiêu Dương Điện, hắn mặc cẩm bào màu đỏ tía thêu như ý, gương mặt tuấn tú như tượng vẫn mang vẻ hung hăng vênh váo mọi ngày. Lúc hắn nhìn thấy ánh mắt Ngụy La liền trầm lại, rồi lạnh lùng dời tầm mắt đi, xá với Đế hậu một xá, lại bái bái Cao Dương Trưởng công chúa, lúc này mới đi sau lưng Triệu Chương tới trước mặt Triệu Giới và Ngụy La.
Triệu Chương chắp tay, cười nói: ‘Nhị hoàng tẩu”.
Ngụy La cười cười: “Ngũ thúc”.
Lý Tụng nhìn chằm chằm Ngụy La, không nói lời nào cũng không hành lễ, Ngụy La nhìn hắn ta, đôi môi phấn hồng mím nhẹ, mặt dù mắt vẫn đang cười nhưng mơ hồ đã lộ ra lãnh ý.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, mặt không biến sắc ngăn trước người Ngụy La, nói với Lý Tụng: “Làm càn!”
Hai chữ không cao không thấp, bao hàm ý cảnh báo bén nhọn, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người trong Chiêu Dương Điện. Cao Dương Trưởng công chúa gấp gáp đứng lên, hỏi Lý Tụng: “Tụng Nhi, con đang làm gì?”
Lý Tụng lui về sau nửa bước, cong môi cười một tiếng: “Chỉ là nhị biểu tẩu rất xinh đẹp, khiến ta hoa mắt, đã quên hành lễ, nếu có chỗ nào đắc tội thỉnh Tĩnh Vương biểu ca thứ tội”.
Mọi người nghe hắn nói vậy, thấy cũng không phải chuyện gì lớn liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy là như vậy, biểu hiện của Lý Tụng có chút đường đột, mặt Triệu Giới không chút nào thay đổi nói: “Lần sau không thể như vậy nữa”.
Cuối cùng cũng gặp xong một vòng người, Ngụy La đi theo Triệu Lưu Ly tới Thần Hoa Điện nghỉ ngơi một chút, Triệu Giới đi Lân Đức Điện ứng phó với những đại thần tới chúc mừng hỉ sự.
Ngụy La vừa tới Thần Hoa Điện, cố gắng nói với Triệu Lưu Ly vài câu, liền ngả người trên giường mỹ nhân trầm trầm ngủ thiếp đi.
Nàng có thể kiên trì tới giờ cũng không dễ dàng gì, nếu không phải vừa rồi Triệu Giới liên tục giấu diếm ở sau lưng nàng giúp đỡ eo nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống. Triệu Lưu Ly ngồi trước giường mỹ nhân, muốn hỏi Ngụy La xem sau khi thành thân có cảm nhận gì, nhưng nhìn bộ dáng nàng như vậy cũng ngại gọi nàng dậy, đành kêu cung nữ lấy một cái chăn thêu chim hạc đắp lên người nàng, để nàng ngủ thoải mái hơn một chút.
Triệu Lưu Ly chống cằm nhìn Ngụy La đang nằm trên giường, trong lòng vừa hâm mộ vừa chua xót, A La và hoàng huynh thành thân, còn nàng và Dương Chẩn không biết có kết quả gì không. Gần đây Trần Hoàng Hậu đang để tâm tìm cho nàng mối hôn sự thích hợp, nàng cũng có ám hiệu vài lần với Trần Hoàng Hậu, nói là tạm thời chưa muốn thành thân, nhưng Trần Hoàng Hậu căn bản không nghe lọt tai. Không còn cách nào, Triệu Lưu Ly đành phải lấy lý do mấy thanh niên có tài tuấn tú cũng không muốn lấy công chúa, chậm chạp kéo tới giờ.
Tính tính tuổi, Ngụy La còn nhỏ hơn nàng một tuổi đó.
Triệu Lưu Ly nhìn thân ảnh thẳng tắp cao ngất ngoài cửa sổ, khi không lại sinh ra một chút thẩn thờ, đây là lần đầu tiên nàng bắt đầu nghĩ tới tương lai của mình và Dương Chẩn. Nếu như nói rõ với mẫu hậu, bà có thể không đồng ý, nếu vẫn không nói, chỉ sợ kéo không được bao lâu, nàng cuối cùng cũng phải thành thân.
Triệu Lưu Ly quỳ gối ngồi chồm hổm ở giường bên cửa sổ phía Nam, gọi người bên ngoài cửa sổ: “Dương Chẩn ca ca”.
Dương Chẩn quay đầu lại, đi về phía nàng, thời tiết lạnh dần, hắn đứng ở hành lang đã lâu, đôi mày anh tuấn cũng nhiễm một tầng lạnh lùng, lúc hắn nhìn thấy Triệu Lưu Ly, ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn, cách cửa sổ hỏi nàng: “Công chúa có gì dặn dò?”
Triệu Lưu Ly ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Nghe nói trong kinh thành có gánh xiếc dạo từ Tây Vực tới, biểu diễn ở Vinh Xuân Phường, ta muốn tới xem”.
Dương Chẩn suy nghĩ một lát nói: “Thuộc hạ đi xin Tĩnh Vương, dẫn ngài xuất cung”.
Triệu Lưu Ly vui mừng gật đầu.
Dương Chẩn cũng không rời đi, vẫn đứng bên ngoài cửa sổ như cũ.
Rất lâu, Triệu Lưu Ly mới chậm rãi mở miệng: “Dương Chẩn ca ca, ngươi sẽ lấy ta sao?”
Thân mình Dương Chẩn cứng đờ, hắn yên lặng nhìn Triệu Lưu Ly, Triệu Lưu Ly có lẽ cũng không tự mình phát hiện, trong mắt nàng tỏ rõ vẻ bất an, khiến người bận tâm. Dương Chẩn kìm lòng không được cầm lấy tay nàng đang vịnh cửa sổ, nói: “Được, công chúa chờ thần, thần nhất định sẽ cưới ngài”.
Dương Chẩn không phải chưa từng nghĩ tới, chuyện Triệu Lưu Ly nghĩ, hắn cũng ngẫm qua vài lần. Bây giờ con cháu thế gia cũng không còn muốn lấy công chúa, bởi vì chỉ cần lấy công chúa, liền không thể làm quan, chỉ cần hắn đi theo Triệu Giới lập được công lao, lại được Sùng Trình Hoàng đế tán thưởng, liền có hy vọng có thể đón Lưu Ly vào cửa.
Trước mắt, phía nam có giặc cỏ hoành hành, nhiễu loạn sự bình yên của dân chúng, hắn dự định theo đội ngũ Đại Lương nam tiến, bình định loạn lạc. Chỉ là hắn còn chưa nói với Triệu Lưu Ly, tháng sau sẽ lên đường, hắn nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, cuối cùng nói: “Công chúa, thần có một chuyện muốn thương lượng với ngài”.
Triệu Lưu Ly đang vì câu nói kia của Dương Chẩn mà cao hứng, cười híp mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Chẩn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo của nàng, trong mắt đều là vẻ cưng chiều: “Thần muốn đi phía nam một chuyến”.
*** *** ***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-131.html.]
Bên kia, trên đường từ Lân Đức Điện trở về, Triệu Giới nghiêng đầu hỏi thăm Chu Cảnh: “Chuyện ở Từ Châu, núi Xương Nam thế nào rồi?”
Chu Cảnh vừa đi vừa nói: “Bẩm vương gia, đã làm xong. Từ Châu tri phủ bị ngài nắm trong tay, không dám không đồng ý, chỉ cần Nhữ Dương Vương tới chân núi Xương Nam, hắn sẽ dẫn người tới bắt”.
Triệu Giới gật đầu: “Lần này bản vương không muốn cho Lý gia chỗ xoay mình”.
Chu Cảnh nói: “Điện hạ yên tâm”. Lý Tri Lương đứng nhầm phe, nhi tử của hắn Lý Tụng lại chọc giận vương gia, nhất định là không có quả ngon để ăn. Vương gia để bọn họ có thời gian tiêu d.a.o dài như vậy đã là khai ân rồi. Lúc này chỉ sợ Lý gia không tránh khỏi họa.
Người trêu chọc Triệu Giới thường cũng không có kết cục tốt, ví như Tứ Hoàng tử Ổ Nhung, vì bất kính với Ngụy La, trở lại Ổ Nhung cũng không thoát được tai nạn. Người tập kích hắn đúng là do Triệu Giới phái đi, có điều Triệu Giới thật không đoán được Mặc Sĩ Chân sẽ ra tay trên người Cao Đan Dương, còn tự mình g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử chưa ra đời của bọn họ.
Cao Đan Dương cũng là người đáng thương.
Buổi trưa, Triệu Giới trở lại Thần Hoa Điện, thấy Triệu Lưu Ly ngồi ngơ ngác trên giường bên cửa sổ, hắn hỏi: “A La đâu?”
Triệu Lưu Ly lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, hình như nàng vừa mới khóc, nàng chỉ chỉ phòng trong: “A La ngủ thiếp đi, hoàng huynh vào xem một chút đi!”
Triệu Giới cất bước, đi tới bên cạnh nàng liền dừng lại, nói: “Chuyện của muội, hoàng huynh sẽ lưu tâm”.
Nói xong, hắn cũng không nói thêm câu nào, đi vào bên trong.
Triệu Lưu Ly nhìn qua bóng lưng Triệu Giới, giật mình há hốc mồm, không biết có phải hắn đã biết chuyện của nàng và Dương Chẩn không.
Lúc Triệu Giới đi tới bên cạnh Ngụy La, nàng vẫn còn ngủ say. Địa long trong Thần Hoa Điện cháy nhanh hơn so với những nơi khác, lúc này mới vào thu không lâu, trong phòng liền cảm thấy ấm áp lượn lờ, nóng tới nỗi gò má Ngụy La lộ ra một tầng hồng nhạt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, chăn lông vây quanh gương mặt nhỏ của nàng, có lẽ Ngụy La cảm thấy ngứa, liền cọ cọ lên gối đầu, động tác yếu ớt, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Triệu Giới không nỡ đánh thức nàng, cúi người ôm nàng từ trên tháp lên, nói với Triệu Lưu Ly: “Ta và nhị tẩu muội về trước, nếu muội muốn nói chuyện với A La, mấy ngày nữa ta sẽ đem nàng ấy tiến cung”.
Ngụ ý là, mấy ngày vừa thành thân này, đừng đi quấy rầy bọn họ.
Triệu Lưu Ly không phải người ngốc, tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Triệu Giới, xấu hổ nói: “Muội sai người chuẩn bị xe ngựa”.
Triệu Giới nói: “Không cần, chúng ta đi!”
Chu Cảnh sớm đã chuẩn bị xong xe ngựa, dừng ở cửa Khánh Hi Cung. Bình thường xe ngựa bên ngoài không thể dừng ở hậu cung, ngay cả các vương gia cũng không ngoại lệ, chỉ là hôm nay Triệu Giới vì Ngụy La phá lệ một lần, Trần Hoàng Hậu nhìn thấy cũng liền nhắm một mắt mở một mắt.
Ra khỏi cửa cung, Ngụy La mới từ từ tỉnh dậy.
Nàng ngồi trên đùi Triệu Giới, đôi mắt mờ sương mở to nhìn xung quanh, khó có khi lộ ra chút ngốc nghếch: “Chúng ta về nhà?”
Triệu Giới bị hai chữ “Về nhà” trong lời nói của Ngụy La lấy lòng, bàn tay hắn đặt sau đầu nàng, cúi đầu áp chế nàng, ngậm cánh môi mỏng của nàng nói: “Đúng, chúng ta về nhà”.
Ngụy La vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa hoàn hồn, vô thức lè lưỡi kháng cự, nhưng không sao nắm lại được quyền chủ động bị hắn nắm trong tay, nàng phản kháng không thành, đầu lưỡi lại bị hắn mút tới đau.
Triệu Giới cười nói: “Muội hôm nay thật có thể ngủ, muội không thấy đâu, ánh mắt mẫu hậu nhìn ta cũng thay đổi, sợ ta làm muội mệt c.h.ế.t rồi”.
Giọng nói Ngụy La có chút tán thành, trong lòng cũng có ưu sầu: “Không phải sao! Nếu không tại huynh, muội sao có thể mệt mỏi như vậy?”
Triệu Giới mỉm cười, không nói gì.
Ngụy La co người cọ trong lòng hắn, hồi lâu sau, chậm chạp nói: “Đại ca ca, chúng ta thương lượng chuyện này đi”.
Triệu Giới nhìn nàng, đưa một lọn tóc dính trên môi nàng vén tới sau tai: “Muội nói đi”.
Ngụy La có chút thẹn thùng, gò má vùi vào lồng n.g.ự.c hắn, chỉ lộ ra lỗ tai phấn hồng tinh xảo, giọng nói nhỏ có chút không nghe được: “Huynh lần tới… có thể nhẹ một chút không, đừng nhiệt tình quá như vậy?”
Mắt phượng Triệu Giới cong lên, dáng vẻ tươi cười càng sâu, đáng tiếc Ngụy La không nhìn thấy: “A, tại sao?”
Giọng nói Ngụy La càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hệt như tiếng muỗi kêu: “Huynh lớn như vậy, muội đau!”
Triệu Giới cúi đầu, thanh âm trầm trầm.
Ngụy La nghe thấy liền tê dại lỗ tai, ngẩng đầu chân thành nói: "Muội đang nói chuyện nghiêm túc”.
Triệu Giới nói: “Cô nương ngốc, chỉ đau lần đầu tiên thôi”.
Ngụy La không tin: “Thật không?”
Triệu Giới sờ sờ đầu nàng: “Nếu muội không tin, không bằng bây giờ chúng ta thử một lần!”
Ngụy La có điên mới đồng ý, ban ngày ban mặt, lại đang trên xe ngựa, nếu bị phu xe hoặc người đi đường nghe được, nàng tình nguyện đ.â.m đầu chết.
Xe ngựa đi được nửa đường, Ngụy La nghe thấy mùi khoai nướng trên đường, liền để Triệu Giới xuống xe mua cho nàng một phần. Khoai nướng quá nóng, Ngụy La liền để Triệu Giới cầm, hắn vừa bóc vừa vừa đưa tới cho nàng cắn.
Ăn xong miếng cuối cùng, Triệu Giới cố ý hỏi: “Ta giúp muội lột vỏ lâu như vậy, muội không để cho ta một chút?”
Ngụy La mở miệng liền cắn xong miếng cuối, dương dương đắc ý cười: “Muội đã ăn xong”.
Triệu Giới híp mắt, chợt cười một tiếng: “Không cần gấp, còn một miếng”.
Ngụy La chớp chớp mắt, đang muốn hỏi hắn còn miếng nào, hắn đã nâng mặt nàng lên ép xuống
Lát sau, Triệu Giới vừa lòng thỏa mãn chép miệng, cười nói: “Thật ngọt”.
Ngụy La quệt miệng hai ba lần, không nghĩ tới hắn có thể làm ra chuyện như vậy, còn giành ăn trong miệng nàng, thật là quá đáng. Có điều, tuy nói oán trách, nàng cũng không phải thật sự tức giận.
Trở lại Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La cảm thấy đã ngủ đủ, lúc này cũng không mệt nhọc, nhưng thân thể vẫn có chút đau nhức. Sùng Trinh Hoàng Đế thả Triệu Giới nửa tháng, hơn nửa thời gian trước hắn còn xử lý xong mọi chuyện nên vài ngày này rất nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Ngụy La. Triệu Giới ôm nàng ngồi trên giường ở cửa sổ phía nam, hắn đọc sách, Ngụy La kiểm kê lễ vật nhận được hôm nay, sau đó kêu Kim Lũ ghi vào sổ sách của Phủ Tĩnh Vương.
Hai tay Triệu Giới ôm nàng, xem một trang lại một trang, còn để Ngụy La giúp hắn lật sách.
Ngụy La trách hắn phiền toái: “Ngươi đừng ôm ta thì rốt rồi?”
Triệu Giới ghé đầu hắn trên đầu nàng, cười nói: “A La vừa mềm vừa thơm, ta không nỡ buông ra”.
Ngụy La bĩu môi, mặc dù không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại có ý cười nhàn nhạt.
Sau khi mọi thứ đã được nhập sổ khố phòng, Ngụy La vốn định kêu Kim Lũ đem mấy sổ sách thu chi của các tháng gần đây nhất lấy tới xem một chút, nhưng Triệu Giới ngăn cản nàng: “Những chuyện này có quản sự vương phủ lo là được, muội vừa gả tới một ngày, không cần gấp”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, cảm thấy lời hắn nói có lý, sau ba ngày lại mặt lại lo tới những chuyện này cũng không muộn, vì thế nàng cũng không kiên trì.
Đến chạng vạng, hai người dùng cơm tối, Ngụy La đi tịnh phòng tắm rửa.
Triệu Giới hỏi: “Thật sự không cần vi phu giúp sao?”
Ngụy La từ chối thẳng mặt: “Không cần”.
Nếu để hắn giúp, nhất định sẽ giống như ngày hôm qua, tắm một canh giờ cũng không tắm xong.
Ngụy La tắm rửa xong đi ra ngoài, trên người khoác một trường sam lụa thêu hoa, bên dưới mặc quần lụa mỏng xuyên thấu, không có gội đầu, tóc chỉ dùng một cây trâm cài lên, lộ ra cái cổ ngọc trơn bóng thon dài. Nàng đi về nội thất, đang muốn lệnh Kim Lũ và Bạch Lam cầm thuốc dán vào, lại thấy Triệu Giới ngồi xổm bên rương đồ, bước chân nàng bỗng nhiên dừng lại.
Triệu Giới không phải ngồi bên cạnh cái rương nào khác, đúng là rương đựng xiêm y của nàng.
Cái rương đang mở.
Không nói tới việc tại sao Triệu Giới mở rương đồ của nàng, Ngụy La nhìn thấy trong tay hắn cầm một quyển sách, sắc mặt nàng lập tức không tốt. Trong rương đó chỉ có một quyển sách, đúng là quyển sách nhỏ trước khi thành thân Tứ bá mẫu đưa cho nàng. Ngụy La đi tới gần, cơ hồ có thể nhìn thấy tư thế của nam nữ trong tranh.
Triệu Giới ngẩng đầu nhìn nàng, bên môi ngập ý cười, hỏi sâu xa: “A La, nội dung trong sách này muội đều nhìn thấy rồi sao?”
Trong lòng Ngụy La giật mình, vừa định cướp quyển sách trong tay Triệu Giới, ai biết động tác hắn lại nhanh hơn nàng một bước, nắm cổ tay nàng, thuận thế kéo nàng vào lòng.