nhất định sẽ khiến   cả đời  thể   cuộc sống thuận buồm xuôi gió như kiếp !
Lúc rời khỏi đồn,  còn  thấy mấy cảnh sát nhỏ to bàn tán về hành vi đồi bại của Chu Trị Quốc,   còn tra  nơi    việc và  cảnh gia đình, ánh mắt   càng thêm thương cảm.
 chắc là  khi đưa Thẩm Hà  viện, Chu Trị Quốc  lập tức gọi điện cho bố  , kể cho họ  chuyện  đến đồn  ầm lên đòi kiện  . 
Thế là bố  , cùng  chị dâu, kéo đến tận nhà máy đòi gặp .
Chước Chước Xuân Sơn Hạ
Chỉ là, họ   rằng, ngay  khi họ đến,   tiếp mấy phóng viên đến phỏng vấn về việc   cướp suất  đại học.
Vừa trông thấy ,   liền lao đến. Thấy bà  giơ tay lên,   ngay — bà định đ.á.n.h .
Ban đầu   tránh, nhưng nghĩ đến mấy phóng viên đang   lưng,  nhịn xuống, để mặc  tát cho hai cái bạt tai. Bà  đ.á.n.h  gào lên:
“Đường Thụ Chi, mày điên  ? Trị Quốc là chồng mày đấy! Mày kiện nó, mày tưởng mày sẽ  lợi cái gì ?”
 cố ý chọc giận bà để các phóng viên  thêm chất liệu đưa tin, bèn cao giọng đáp:
“  chỉ kiện   tội g.i.ế.c ,  còn  kiện tội trọng hôn! Chúng  mới kết hôn bốn năm,     một đứa con riêng bốn tuổi!  là thứ tiện nghi đến thế ? Nếu   sống với  khác thì  còn đến phá hoại cuộc đời ?   kiện,  để    tù rục xương mới thôi!”
Quả nhiên   nổi cơn thịnh nộ,  đ.á.n.h  hét  ngừng:
“Điên  điên ! Trị Quốc là chồng mày, mày kiện nó thì  lợi gì cho mày hả?”
 lớn tiếng đáp :
“ kiện vì   phạm pháp!   kiện tức là đồng lõa! Như thế mới là thiệt cho !
“Huống hồ, cho dù     tù  ,  cũng  ly hôn! Anh  căn bản  thể ảnh hưởng gì đến ! Mà là mấy  đấy,   , năm xưa vì  trai  cưới vợ, mấy  gả  cho Chu Trị Quốc chỉ để đổi lấy tiền thách cưới, bây giờ   cho  kiện, chẳng lẽ   xin   cho   một chân trong nhà máy thép?
“Anh  là con , còn  thì  ? Chỉ vì  là con gái, nên  tùy tiện hy sinh, chịu thiệt thòi, sống ấm ức cũng chẳng , đúng ?”
Lời   dứt,   như con mèo  dẫm trúng đuôi:
“Chúng   nhờ vả đủ  mới gả  mày  nhà  như nhà Chu, thế mà giờ mày  đó là hy sinh, là chịu thiệt? Mày cũng  soi gương xem  bao nhiêu  xếp hàng  gả cho Trị Quốc! Người  chịu cưới mày là phúc của mày, thế mà mày còn dám chê bai trách móc?  là ăn no rửng mỡ, cái thứ  nên  như mày, để tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày luôn hôm nay!”
 lúc ,  trai  giả vờ can ngăn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-toi-cho-ga-tra-nam-va-dua-con-mat-trang-kia-xuong-day-xa-hoi-ucer/chuong-6.html.]
“Mẹ , nhẹ tay chút, em con nó chỉ là tức quá mà hồ đồ thôi,  đừng chấp  gì.”
“Phải ,  , ai cũng bình tĩnh  ,  đừng để  nó  cho tức đến mức ảnh hưởng sức khoẻ” – chị dâu  cũng chạy  góp lời, còn đẩy bé Đường Nhụy – con gái họ – về phía .
Cô bé rụt rè   một cái, thấy  lườm mới cụp mắt, rụt rè  về phía .
Giờ đây   cái nhà , cả tâm lý lẫn thể xác  đều thấy khó chịu đến cực điểm. 
 lập tức giằng khỏi tay , nhanh chóng lùi  mấy bước ngay  khi Đường Nhụy kịp ôm lấy .
Ở kiếp ,  khi  sảy thai và mất khả năng sinh nở,  ngoài miệng thì tỏ vẻ lo lắng cho ,   để   cho Đường Nhụy  con nuôi của .  kỳ thực, bà chỉ sợ tài sản nhà họ Chu cuối cùng sẽ rơi hết  tay Chu Thận.
Lúc   chị   đang  sinh con trai, nhưng nơi chúng  sống quản lý sinh nở  nghiêm, nếu sinh hai con thì    phạt đến thế nào. Vì thế họ sớm   "đẩy" con gái .
Chỉ   là đứa ngu ngốc, thật lòng tin rằng  và   là đang nghĩ cho .
Sau khi Đường Nhụy  chuyển khẩu và thành con nuôi ,  chăm sóc nó hết lòng hết . 
Nó học  giỏi,  liền đưa nó theo con đường khác. Nó thích piano,  dù áp lực đến cỡ nào cũng gắng gượng theo, dốc sức dẫn dắt nó bước  con đường đó.
  ngại nắng mưa, chẳng sợ đông hè, ngày ngày đưa nó  luyện đàn,  thi đấu, lên kế hoạch cho tương lai  nhất của nó.
Mà đúng là nó cũng  chút năng khiếu âm nhạc, nhờ  tài nghệ piano, nó  thi đỗ  một trường top đầu của cả nước – một trường 985 danh tiếng, từ đó  một tương lai sáng lạn.
  đến lúc  lâm bệnh,  đầu tiên bỏ mặc , chính là nó.
Nó lạnh lùng  , :
“Lẽ  dì nên c.h.ế.t từ lâu ! Nếu   vì dì,     tách khỏi bố ,  sống bao nhiêu năm trong cảnh nương nhờ nhà  khác.
“Nếu   dì,     sống khổ sở như , ngày đêm luyện đàn chẳng  lấy một phút thảnh thơi.  chỉ là công cụ để dì khoe mẽ, may mà cuối cùng dì cũng sắp c.h.ế.t,   giải thoát .
“ sẽ  đưa cho dì một xu nào, cũng sẽ  cứu dì. Dì cứ đau đớn mà c.h.ế.t , để nếm trải nỗi khổ mà  từng gánh chịu suốt những năm tháng qua!”
Lúc đó  mới hiểu , đứa cháu gái mà  một tay nuôi nấng, che gió chắn mưa cho nó, rải sẵn đường bằng cho tương lai nó —  hận  đến tận xương tủy như .
Nó ký tên  giấy từ chối điều trị, bỏ mặc  trong bệnh viện lạnh lẽo, để  sống c.h.ế.t mặc kệ.