Hắn tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, nhưng khi bệnh nhân khác , bỗng dưng cứng , mặt đổi, cố gắng giả vờ bình tĩnh :
"Ý là, bác gái ở bệnh viện huyện, em đến đó cũng chăm sóc cho em, hơn ?"
lạnh lùng đáp : “Anh từng mấy lời đồn về khoa sản ở bệnh viện huyện ? sợ đó để dưỡng thai, mấy ngày bó chiếu ngoài.”
Chu Trị Quốc mặt đỏ bừng: "Em, em đúng là thể lý !"
Anh tức giận định , nhưng nhớ vẫn còn chuyện xong, một lúc mới hỏi:
Chước Chước Xuân Sơn Hạ
"Phải , lúc đó em còn báo cảnh sát đúng ?"
nhướng mày , thái độ của cho bực bội, nhưng vẫn cố kiềm chế :
“Người bỏ trốn , báo cảnh sát gì? Chuyện chẳng đủ mất mặt ? Nhanh rút đơn , đừng lãng phí thời gian của cảnh sát nữa, cũng thời gian rảnh để dây dưa với em !”
“Chu Trị Quốc, đầu óc vấn đề ? xe tông bỏ chạy, báo cảnh sát là chuyện đương nhiên. Sao đến miệng thành mất mặt, gây chuyện? Anh thế, chẳng càng khiến nghi ngờ đ.â.m chính là ?!”
Chu Trị Quốc như dọa sợ, quát lên: "Em, em linh tinh cái gì ?! Làm thể là !"
lạnh lùng chằm chằm , rõ ràng bắt đầu bồn chồn yên, cuối cùng luống cuống rời .
Nơi gặp t.a.i n.ạ.n chỉ cách xưởng kính đúng một con phố.
lối đó mỗi ngày tan ca.
năm 2002, gì nhiều camera như .
Tên lái xe đội mũ bảo hiểm kín đầu, đ.â.m xong là chạy, ngoái lấy một .
Cứ như thể — tất cả sẵn trong kế hoạch của .
thể suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Vừa tiễn chân Chu Trị Quốc, bố hùng hổ kéo đến.
Mặc kệ còn đang liệt giường ca mổ, xông là bắt đầu mắng:
"Một đứa con cũng giữ xong, mày còn ích gì nữa hả? Lấy chồng ba năm mới dính bầu, giữ gìn, còn cái thứ việc bèo bọt đó. Lương mày nuôi ai? Người là đàn ông trụ cột, thiếu mày ăn thiếu mày mặc?
Hồi đó tao gả mày cho nhà họ Chu, là để mày thiếu phu nhân cho sướng , chứ để ngày ngày tự dày vò như thế. Bây giờ còn đổ thừa là do Chu Trị Quốc đ.â.m mày? Mày là thổ địa đ.â.m mày luôn cho ..."
Bà tuôn như s.ú.n.g liên thanh, lời nào lời nấy sắc như dao, chẳng chừa cho một chút đường lui.
còn là Tang Thụ Chi của kiếp nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-toi-cho-ga-tra-nam-va-dua-con-mat-trang-kia-xuong-day-xa-hoi-ucer/chuong-2.html.]
Bà cứ , cứ . đến lúc bà túm tay thì nhịn nữa — hất mạnh, quét cả bình nước lẫn cốc tủ đầu giường xuống sàn.
“Choang!”
Cái bình vỡ toang, nước nóng văng tung toé. Cả hai họ giật lùi mấy bước. Bố quát to:
“Tang Thụ Chi! Mày tạo phản đấy ?!”
bật , lạnh như băng:
“Sao? Chu Trị Quốc bảo hai đến mắng một trận, là đổi cho một chân ở nhà máy thép ?”
Hai họ nghẹn lời, miệng há mà chẳng thốt nổi câu nào.
nhếch môi, ánh mắt bình thản mà đầy uy hiếp:
“Nếu … thì thử tin xem, chỉ cần vui, đời đừng hòng bước chân nổi cửa nhà máy đó.”
Anh trai vốn là kẻ lông bông vô tích sự. Khi kết hôn, nhà họ Châu xin cho tổ trưởng ở xưởng gỗ. Ai ngờ đầy hai tháng, đ.á.n.h với đồng nghiệp đuổi việc.
Sau đó rủ rê mở quán ăn, một năm nợ ngập đầu mấy trăm vạn. Giờ tin công nhân nhà máy thép lương tháng 4-5 trăm, bố nhờ vả Châu Trị Quốc.
Họ Châu Trị Quốc mặt ngoài sẽ nhờ ông nội xin việc, nhưng lưng thì nhắn bảo bố đừng khó nữa.
Kiếp , khi sảy thai, chẳng Chu gia thấy áy náy mà vẫn giúp nhà máy thép.
Bố thì sung sướng mặt, hận thể quỳ xuống cảm tạ, suýt nữa thì bắt đội nhà chồng lên đầu mà sống.
Kiếp , đừng hòng ai đạp lên đầu nữa.
Bố sợ phá đám, liền đổi giọng. Mẹ giả vờ lau nước mắt:
“Con hả? Mẹ với bố đến đây là lo cho con mà, con những lời như ?
Dù gì nó cũng là con, nhà chỉ hai đứa, mai bố còn thì em nương tựa lẫn chứ còn ai nữa?
Nó con gặp chuyện, sốt ruột lắm, chẳng qua vì kẹt việc về . Mà con , lỡ nó thấy chắc đau lòng lắm…”
khẽ nhếch môi, trong lòng lạnh.
Đường Kiến Quốc thì việc gì gấp?
Chẳng qua là mấy ván mạt chược thôi.