Trùng Sinh Thành Vợ Tổng Tài, Cả Giới Kinh Doanh Phát Sốt - Chương 70:---Giấc Mơ Đẹp ---
Cập nhật lúc: 2025-10-22 09:56:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Vân Triệt day day thái dương choáng váng, một mặt trong lòng nghi ngờ đêm qua uống t.h.u.ố.c quá nhiều , một mặt mặt cảm xúc nghĩ tại uống thêm chút nữa cho c.h.ế.t quách , để ý đến sự đổi cách bài trí trong phòng.
Cố Minh Châu cảm nhận động tĩnh trong lòng, cũng lập tức tỉnh giấc, theo phản xạ đưa tay sờ lên trán đứa con trai bảo bối của .
"Con trai," cảm nhận nhiệt bình thường, tinh thần Cố Minh Châu cuối cùng cũng thả lỏng, mắt còn ngái ngủ mà rướn về phía Lục Vân Triệt, hôn lên trán con trai bảo bối nhà , "Còn chỗ nào khỏe ?"
Vốn dĩ Lục Vân Triệt bỗng nhiên nhận bên cạnh xuất hiện lạ, theo bản năng định đẩy đó . âm thanh quen thuộc xa lạ bên tai khiến bé thực hiện hành động tiếp theo, nghĩ đến ảo giác thấy ở nhà khi ngủ tối qua, Lục Vân Triệt lập tức hiểu , hẳn là đang ở trong mơ.
Cậu bé chấp nhận một cách bình thản, đôi tay chân ngắn ngủn vài của , ngẩng đầu tham lam chằm chằm khuôn mặt phụ nữ giống đang ở mặt.
Trong ký ức, bé bao giờ khoảnh khắc thiết với như , bởi vì thích . đây là trong mơ, chắc sẽ nhỉ.
"Có ạ," bé vươn bàn tay nhỏ ôm chặt lấy Cố Minh Châu, đè nén niềm vui sướng kỳ lạ trong lòng, khuôn mặt nhỏ cố ý nhăn , nhưng miệng nũng nịu : "Mẹ ơi, con đau đầu."
Cố Minh Châu , lập tức tỉnh ngủ hẳn, thẳng dậy, kéo Lục Vân Triệt khỏi lòng , vội vàng đắp chăn cho con dậy định gọi bác sĩ.
"Mẹ ơi," Lục Vân Triệt vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy Cố Minh Châu, ngay cả trong mơ cũng nỡ để lo lắng, "Mẹ, con lừa thôi, con đau."
Căn phòng chìm im lặng vài giây, lông mày Cố Minh Châu dần dần nhíu .
Ngay khi Lục Vân Triệt nghĩ [] sắp tức giận, Cố Minh Châu lên tiếng.
"Đừng sợ phiền , gọi bác sĩ cho con," Cố Minh Châu vẻ mặt đồng tình, như sợ Lục Vân Triệt lo lắng, bổ sung thêm một câu, "Sẽ về ngay thôi."
[Mẹ] , cánh cửa cũng nhẹ nhàng khép . Lục Vân Triệt chống nhỏ bé dậy, bắt đầu quan sát căn phòng.
Cậu bé nhăn mặt nhỏ, chút ghét bỏ mang vài phần ghen tị tấm ảnh đại gia đình dán đầu giường, cả nhà ba mặc đồ đôi, rạng rỡ ở công viên giải trí. Cuối cùng, bé đưa một kết luận: Quả nhiên là mơ.
Sau đó bé vài phần tự vui vẻ, nghĩ bụng giấc mơ của thật rõ ràng, ngóc ngách trong phòng đều thấy rõ, một chút mờ ảo.
Khi Cố Minh Châu cùng bác sĩ , cảnh tượng cô thấy là con trai đang bĩu cái mặt nhỏ mũm mĩm, đôi mắt to tròn đen láy quan sát căn phòng của , trông như thể đầu tiên bước căn phòng .
Tuy nhiên, cô cho rằng đó là do Lục Vân Triệt vẫn tỉnh táo hẳn cơn sốt, nên để tâm mà hối thúc bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe của con.
"Tiểu thiếu gia hạ sốt , cơ thể cũng gì bất thường. Còn về việc đau đầu..." Bác sĩ suy nghĩ một lát , "Có thể là do nghỉ ngơi đầy đủ, khuyến khích dùng t.h.u.ố.c quá mức."
Lục Vân Triệt , nữa giải thích rằng thật sự đau đầu nữa, Cố Minh Châu lúc mới nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Tiễn bác sĩ , Lục Ngôn Xuyên lúc đẩy bữa sáng .
Đôi mắt Lục Vân Triệt thấy Lục Ngôn Xuyên liền sáng bừng lên, nhưng chỉ giây vụt tắt.
Cậu bé nắm chặt mép chăn, hình nhỏ bé vô thức rụt về phía , mặt sang hướng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-70-giac-mo-dep.html.]
Ở tuổi mười tám, cha tùy hứng theo mà , bỏ một bé ép kế thừa tập đoàn Lục thị rộng lớn. Cậu bé chút oán hận.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
bé cũng nỗi khổ trong lòng Lục Ngôn Xuyên những năm qua. Nếu vì bé còn nhỏ tuổi, lẽ sớm chịu đựng nổi .
Cậu bé cũng chút trách , nhưng ngay cả trong mơ, sự quan tâm dịu dàng của [] khiến bé thể trách cứ nữa.
Vậy nên lẽ vẫn là do , khác yêu thích, nên bố mới cần nữa.
"Con trai, ?" Cố Minh Châu lúc tỉnh táo, nhạy bén nhận sự bất thường của con trai, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, "Không khẩu vị ?"
Lục Vân Triệt cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng lên khuôn mặt, bé mím môi nhỏ, gì đó, nhưng chỉ thấy cổ họng nghẹn , giải thích thế nào.
Ngay cả là mơ, bé cũng sợ là ghét bỏ.
Lục Ngôn Xuyên đẩy xe thức ăn sang một bên, cúi xuống ngang tầm mắt Lục Vân Triệt, "Có con gặp ác mộng ?"
Lời giải thích khiến Lục Vân Triệt như trút gánh nặng. Cậu bé gật đầu, thuận thế dựa lòng Cố Minh Châu, tham lam tận hưởng ấm từ .
"Ăn chút gì ," Cố Minh Châu ôm cục cưng nhỏ trong lòng, nhận lấy bát cháo Lục Ngôn Xuyên đưa tới, nhẹ nhàng thổi thổi, "Được con?"
Khuôn mặt nhỏ của Lục Vân Triệt thoáng chốc ngẩn ngơ, bé ngơ ngác [] hiền dịu mặt, máy móc há miệng, dòng cháo ấm nóng trượt xuống cổ họng, ngọt đến mức khiến khóe mắt bé cay xè.
"Bố đút ạ," chỉ là bé trẻ con thật, nhanh điều chỉnh cảm xúc của , đó kéo kéo Cố Minh Châu, chỉ hai suất bữa sáng còn , "Mẹ cũng ăn ."
Nhìn con trai nghịch ngợm, vốn dĩ định đợi hai con ăn xong mới ăn, nên Lục Ngôn Xuyên cũng chỉ nhận lấy cháo đút cho con trai.
Vì còn sớm, khi ông Lục cho đứa con "xui xẻo" nhà ăn xong, cũng nhanh chóng ăn hết phần của , đẩy xe thức ăn rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa để hai con ngủ bù.
Nghe tiếng thở dần đều bên tai, Lục Vân Triệt nhịn nhịn, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Mẹ ơi, thể thêm nữa ?"
"Hả? Cái gì cơ?" Cố Minh Châu mở mắt, ý thức mơ màng Lục Vân Triệt lập tức kéo về.
"Cái đó," ngón tay nhỏ của Lục Vân Triệt chỉ bức ảnh gia đình đầu giường, "Vẫn mặc bộ đồ ạ."
"Đương nhiên là con yêu~" Lục Vân Triệt thấy giọng [] dịu dàng nuông chiều vang lên đầu , "Con trai ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đợi con khỏi bệnh, bố sẽ đưa con chơi khắp tất cả các công viên giải trí trong thành phố."
"Vâng ạ." Lục Vân Triệt kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, giữ vẻ đoan trang, nhưng khóe miệng vẫn thể ngừng cong lên.
"Ngủ con yêu~ Bị bệnh thì nghỉ ngơi nhiều~" Cố Minh Châu nhẹ nhàng vỗ về Lục Vân Triệt, khẽ ngân nga một bài hát.
Lục Vân Triệt vốn ngủ, bé mãi mãi ở trong giấc mơ . vòng tay của quá ấm áp, quá dịu dàng, cuối cùng bé vẫn chìm giấc ngủ sâu với nụ hạnh phúc.