Trùng Sinh Thành Vợ Tổng Tài, Cả Giới Kinh Doanh Phát Sốt - Chương 1: Trùng sinh
Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:43:43
Lượt xem: 13
"Cố Minh Châu! Dù thế nào nữa, Tiểu Triệt cũng là con của cô, kiểu gì hả!"
Bên tai Cố Minh Châu vang lên tiếng trách mắng đầy nội lực của Lục lão phu nhân. Đây là đầu tiên bà nặng lời với cô như .
Cho dù Lục lão phu nhân tức giận đến mấy, bà cũng chỉ cô với vẻ mặt "giận mà nỡ".
Nhìn Lục lão phu nhân mặt và công viên giải trí quen thuộc xung quanh, Cố Minh Châu cuối cùng cũng xác nhận thực sự trùng sinh, trùng sinh đúng ngày con trai cô, Lục Vân Triệt, mất tích.
Dù đó tìm về, nhưng đứa con trai vốn đáng yêu, kháu khỉnh của cô trở nên nhút nhát, rụt rè vì quá sợ hãi.
"Lục bà nội , bà bớt giận . Dù chị thích Tiểu Triệt, nhưng dù Tiểu Triệt cũng là con ruột của chị , cháu tin chị chắc chắn cố ý mất Tiểu Triệt ."
Chưa đợi Cố Minh Châu gì, Cố Tư Tư một bên cố gắng níu lấy cánh tay Lục lão phu nhân. Dù tránh , cô vẫn đổi sắc mặt, tiếp tục với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tuy bề ngoài là đang an ủi, nhưng từng lời cử chỉ đều ngầm nhắc nhở Lục lão phu nhân rằng Cố Minh Châu cô đây coi thường đứa con trai đến mức nào.
Nghe những lời , Cố Minh Châu mới thực sự nhận ngu ngốc đến mức nào. Kiếp , con Cố Tư Tư dùng cách rõ ràng như để ly gián cô với tất cả những yêu thương cô, mặc dù cuối cùng họ cũng chẳng đạt gì.
Nghĩ về kiếp , cô, Tống Uyển, qua đời khi cô nghiệp cấp ba. Chẳng bao lâu , kế Tô Nhu dẫn theo em gái Cố Tư Tư gả .
Hai chị em cách đầy một tuổi, sáng suốt ai cũng là do cha cô, Cố Hoành Xương, phản bội cô. chỉ cô thấu, tin những lời đường mật của hai con họ.
Ngay cả khi ông ngoại phái đến đón cô về Tống gia, cô vẫn kiên quyết . Rõ ràng, Tống gia của ông ngoại cũng là một trong những gia tộc hào môn hàng đầu kinh đô, sự che chở của ông ngoại, cô thể sống hơn.
Thế nhưng, những lời đường mật của hai con, chỉ để chút tình đáng thương từ Cố gia, cô dốc hết thứ để lấy lòng họ, dù cuối cùng chịu thiệt thòi là chính , cô vẫn cam tâm tình nguyện.
Mãi đến khi c.h.ế.t, cô mới tận tai Cố Tư Tư kể lể về nỗi hận thù bao năm qua dành cho cô và cô, Tống Uyển, cho rằng cô và chiếm mất vị trí của cô và kế.
Người em gái mà cô yêu thương nhất từng chữ từng chữ chất vấn cô tại c.h.ế.t cùng , ánh mắt đầy sự độc ác chút che giấu, cuối cùng còn đẩy cô từ cao xuống.
Lúc đó cô mới hiểu, hai con họ rõ ràng là hai con rắn độc, còn những năm qua sai lầm một cách khó tin!
Nghĩ đến đây, Cố Minh Châu dường như cảm thấy nỗi đau xương thịt tan nát truyền đến. Vì ông trời cho cô cơ hội sống nữa, mối thù cô nhất định báo!
"Bà nội, chuyện quả thật là của con. Là con trông coi Tiểu Triệt cẩn thận. Bà hãy giữ gìn sức khỏe, tin con , Tiểu Triệt nhất định sẽ ."
Cố Minh Châu liếc Cố Tư Tư. Tiện nhân thể từ từ xử lý, lúc công viên giải trí phong tỏa, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy con trai.
Lục lão phu nhân sững sờ. Đứa cháu dâu , tuy bà nó lớn lên từ nhỏ và mối quan hệ thiết, nhưng từ khi gả về đây từng cho bất cứ ai trong Lục gia một sắc mặt . Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ?
Còn Cố Tư Tư thái độ của Cố Minh Châu đối với , trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ: Sao cảm thấy con ngốc gì đó khác lạ nhỉ?
Cố Minh Châu thời gian để suy nghĩ về Lục lão phu nhân và Cố Tư Tư. Cô nhớ rõ sự việc là do cô em gái của cô, Cố Tư Tư, tự biên tự diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-1-trung-sinh.html.]
Chính Cố Tư Tư một công viên giải trí gần đây nổi, đặc biệt rủ cô đưa Lục Vân Triệt ngoài chơi cùng.
Đến nơi, Cố Tư Tư cố ý tách cô , lợi dụng lúc đông hỗn loạn, dẫn đứa bé đến ngôi nhà ma đang sửa chữa trong công viên, đó nhân viên chuyện nhốt ở đó. Khi cô phát hiện con mất tích, Cố Tư Tư giả vờ cùng cô tìm kiếm đến gần chiều mới chủ động báo tin cho Lục gia.
Vì công viên giải trí ở vùng ngoại ô, khi Lục lão phu nhân dẫn đến nơi thì hơn một tiếng trôi qua.
Còn nhà ma lúc đó vẫn đang sửa chữa nên camera giám sát, thêm sự cố ý gây nhiễu của Cố Tư Tư, Lục gia thể tìm thấy đứa bé trong thời gian ngắn. Điều khiến đứa bé ở một trong môi trường đó gần một ngày, đó trở nên cực kỳ sợ bóng tối, tính cách cũng còn hoạt bát, vui vẻ như . Cố Tư Tư cũng vì thế mà thành công khiến Lục gia đầu tiên nảy sinh hiềm khích với cô.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Vì cô vốn bao giờ chủ động thiết với con, thậm chí thể là ghét bỏ. Lần , cô chủ động đưa con ngoài, Lục gia tưởng rằng cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nào ngờ lưng một cái thì con gặp chuyện. Điều khiến khó mà suy nghĩ lung tung.
Cố Minh Châu lắc đầu nghĩ thêm nữa, việc cấp bách là tìm thấy con. Nhớ vị trí nhà ma, cô trực tiếp gọi vài bảo vệ cùng , lâu thấy ngôi nhà ma mở cửa đón khách.
Cố Minh Châu theo bảo vệ, càng trong lòng càng lo lắng. Ngôi nhà ma cơ bản thiện, đạo cụ cũng cực kỳ chân thực. Trước khi bật đèn pin, bên trong tối đen như mực, ngoa thì một cây kim rơi xuống cũng thể thấy.
Con trai cô, chính là ở trong môi trường như thế , một đợi lâu đến , nên mới trở nên như ?
Nghĩ đến Lục Vân Triệt của kiếp , lòng Cố Minh Châu tràn ngập sự áy náy. Tiểu Triệt lúc mới chỉ ba tuổi, dù cô mấy khi để ý đến thằng bé, thậm chí đa thời gian đều lạnh nhạt với nó.
Thế nhưng thằng bé vẫn luôn dùng đôi mắt ướt át cô, vươn bàn tay nhỏ mềm mại , bi bô gọi " ơi" đòi ôm.
Con trai cô vốn đáng yêu như , nhưng chính vì , Cố Tư Tư dùng kế nhốt thằng bé một nơi âm u đáng sợ như thế suốt một ngày trời.
Khi tìm thấy đứa bé, thằng bé còn nhiều nữa, đôi mắt to tròn chớp chớp như mất ánh sáng, gặp cô cũng luôn rụt rè, nhút nhát.
Sau cô mới , nhân lúc Cố Tư Tư lấy cớ đến thăm đứa bé, cô với thằng bé rằng cô ghét đến nỗi mong Lục Vân Triệt vứt bỏ trong , như cô thể thoát khỏi gánh nặng là thằng bé.
Thế nhưng, dù là , Tiểu Triệt vẫn luôn khao khát nhận tình yêu của , chỉ là sợ cô ghét bỏ, dám biểu lộ nồng nhiệt như nữa.
Ánh đèn pin rọi về phía , vì Cố Tư Tư quá tự tin kế hoạch của , trong bóng tối, chỉ Lục Vân Triệt, đứa bé vốn tinh nghịch, giờ co rúm thành một cục nhỏ xíu, run lên từng đợt, khẽ khàng gọi " ơi".
Cảnh tượng đó khiến Cố Minh Châu mũi cay xè. Cô bước nhanh vượt qua các bảo vệ, trực tiếp ôm lấy cục bông nhỏ xíu : "Bảo bối đừng sợ, đến ."
"Mẹ... ơi..." Lục Vân Triệt, đầu tiên từ khi sinh cảm nhận vòng tay , lập tức quên nỗi sợ hãi bóng tối. Thằng bé cảm thấy thế giới đầy vẻ thật, nhưng vẫn theo bản năng siết chặt lấy cổ Cố Minh Châu chịu buông.
Cố Minh Châu dám chần chừ thêm, ôm Lục Vân Triệt nhanh chóng rời khỏi nhà ma sự dẫn đường của các bảo vệ.
Cố Tư Tư vẫn còn đang suy nghĩ về sự đổi đột ngột của Cố Minh Châu, Cố Minh Châu ôm con bước đến, trong lòng kế hoạch của chấm dứt tại đây.
đứa nhóc vốn sợ bóng tối, thời gian trôi qua lâu như , đủ để dọa thằng bé sợ c.h.ế.t khiếp. Người Lục gia dù tính tình đến mấy cũng nhất định sẽ trút giận lên Cố Minh Châu, mà Cố Minh Châu tin tưởng cô như , chắc chắn sẽ gánh tội .
Thế là, mắt cô đảo một vòng, bước tới mặt Lục lão phu nhân, cố ý với vẻ hoang mang: "Chị ơi, Tiểu Triệt chứ? May mà kinh nhưng hiểm, chị vẫn nên cẩn thận một chút, nào cũng may mắn như ."
Cố Minh Châu đứa con trai đang hoảng sợ trong lòng, Cố Tư Tư, kẻ chủ mưu những tỏ vẻ trách móc mà còn nguyền rủa con trai cô, lập tức cơn giận bùng lên trong lòng. Một tay cô ôm chặt con, tay vung lên tát thẳng mặt Cố Tư Tư một cái.