Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-09-28 14:06:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Nam Chiêu Chiêu trở về, Vương Lệ Mai và Đổng Thiến Thiến còn thấy . Theo lời mẫu nàng kể , hai con bọn họ Đổng Xương Bình trói đưa động đá phía hậu viện. Bên trong đen như mực, đưa tay cũng chẳng thấy năm ngón, nước sông ngầm ngừng chảy cuộn suốt hai mươi bốn canh giờ, an say giấc trong đó là điều thể!
“Cậu con nghĩ cách bằng cách nào , quả là quá tuyệt! Trong đó tối tăm vô độ, đưa tay thấy ngón, tiếng nước chảy cũng lớn, dù cho khản cả cổ họng mà kêu la, bên ngoài cũng chẳng ai thấy một tiếng nào!”
“Chuyện của con, chúng đừng bận tâm, cứ việc của là !”
Mèo Dịch Truyện
“Ta vốn quản, chỉ là e rằng hai biểu ca sẽ đau lòng buồn bã!”
“Muội cứ yên tâm , chúng sẽ chẳng buồn . Mẫu chúng quả thực quá đáng , hiếu kính ông bà, yêu thương con cái, càng chẳng quan tâm cha . Thế nên, mẫu chúng rơi cảnh cũng là đáng đời!”
Nam Chiêu Chiêu giơ ngón tay cái về phía hai biểu ca, cất lời khen ngợi: “Các thật sự là tấm gương sáng về đại nghĩa diệt !”
Vừa dứt lời ngợi khen sự dũng cảm của hai biểu ca, chiếc điện thoại trong túi Bạch Hổ của nàng reo vang. Đây là đầu tiên Đổng Hương Hương và Nam Thần thấy gọi điện cho nữ nhi của , tò mò thì chắc chắn là dối lòng, thế nhưng để nữ nhi vòng giao hữu của riêng , họ đành gắng gượng kìm nén mà hỏi xem là ai gọi đến!
Nam Chiêu Chiêu nhận điện thoại hỏi: “Này, ai đó?”
Đầu dây bên đáp: “Tiểu tiên cô, là Chu Châu đây. Tối qua cô giúp tìm tung tích Phùng Tuệ Tuệ, tìm thấy ?”
“Ôi chao, ôi chao, suýt nữa thì quên béng chuyện mất . Tìm thấy , ở đường Tây Bát Lộ, một trăm bốn mươi lăm, Giang Thành. Trên biển hiệu treo cửa là Tụ Hiền Kỳ Bài Thất (Phòng cờ Tiêu Dao). Phùng Tuệ Tuệ đang ở tầng hầm của phòng cờ đó, chỉ điều, nàng c.h.ế.t , c.h.ế.t thảm!”
Khi Nam Chiêu Chiêu lời , Đổng Xương Bình từ bên ngoài bước . Hắn sang Đổng Hương Hương hỏi: “Chuyện gì ?”
Đổng Hương Hương lắc đầu: “Ta cũng rõ, lát nữa hỏi xem !”
Đầu dây bên , Chu Châu tin Nam Chiêu Chiêu chết, giọng nàng bắt đầu run rẩy: “Chết, c.h.ế.t ư? Nàng c.h.ế.t thế nào cô tính ?”
“Trần truồng mảnh vải, chẳng cần tính cũng nàng c.h.ế.t thế nào!”
“Đồ vương bát đản, một lũ súc sinh! Ta bây giờ sẽ báo quan!”
Nam Chiêu Chiêu bấm đốt ngón tay tính toán: “Khoan , bây giờ nàng vận chuyển , đang về vùng ngoại ô phía Tây thành, e là vứt xác. Muội hãy bảo quan binh đến cửa thành phía Tây mà chặn một chiếc xe việt dã màu trắng!”
“Nhãn hiệu là gì, biển xe là bao nhiêu?”
“Nhãn hiệu nhận , biển xe, Giang, năm bảy chín bốn tám!”
“Đã rõ, cúp đây!”
Cúp điện thoại, Nam Chiêu Chiêu thấy cả nhà bảy đôi mắt lớn đang chăm chú nàng chằm chằm. Tư thế trông thật đáng sợ: “Mọi , chuyện gì ?”
Vẫn là Đổng Xương Bình lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng hỏi: “Con đang gọi điện cho ai, ai chết, và con những chuyện !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-nong-gia-co-khong-gian/chuong-199.html.]
Thần sắc Đổng Xương Bình nghiêm nghị, với thái độ công tư phân minh, mang áp lực khá lớn!
Nam Chiêu Chiêu liếc cha , thấy Đổng Hương Hương và Nam Thần đều gật đầu ý bảo nàng cứ việc những gì . Nam Chiêu Chiêu mới mở miệng đáp: “Người gọi điện cho con là một bằng hữu từng bắt cóc cùng con, c.h.ế.t cũng là một bằng hữu từng bắt cóc cùng con. Còn về việc hỏi con , con chỉ thể , tất cả đều là do con tính !”
“Con tính ư? Con tính bằng cách nào? Kể cho xem!”
Đổng Hương Hương lên tiếng bênh vực: “Ca ca, đừng dọa nữ nhi của nữa!”
Đổng Xương Bình Đổng Hương Hương hỏi: “Muội thật sự chắc chắn nó là nữ nhi của , lừa gạt ư? Muội nó xem, cả toát khí chất của một tiểu thần côn, thể là đứa sinh !”
, Đổng Xương Bình về hỏi về phận của Nam Chiêu Chiêu, nhưng Đổng Hương Hương và Nam Thần khăng khăng con bé chính là nữ nhi ruột của họ. Ngay cả hai vị lão gia lão phu nhân cũng giúp chứng, còn thể gì nữa, chỉ đành chấp nhận. Thế nhưng bây giờ , nha đầu tuyệt đối là một nhân vật đơn giản. Khi tay là phù chú chữa bệnh cứu thì cũng là phù chú hại . Bây giờ còn hơn, nàng còn thể bấm đốt ngón tay mà tính toán. Việc g.i.ế.c vứt xác mà nàng cứ như thể hái một cọng hành con trong vườn rau . Nếu nàng thể đơn giản như , thì chức vị Điện trưởng Tài chính trung ương của chẳng công cốc !
“Ca ca, ý gì! Nữ nhi của khi nhận nó về, đều sống trong đạo quán. Nữ nhi của sư phụ, sư đàng hoàng truyền thụ bản lĩnh cho nó đấy! Huynh rõ thì đừng tùy tiện kết tội khác, còn tiểu thần côn! Nếu nữ nhi tiểu thần côn của , thì mẫu chúng bây giờ vẫn còn giường mà tìm nguyên nhân bệnh tật đó!”
Trong nhà, thể đối đầu với Đổng Xương Bình chỉ mỗi Đổng Hương Hương, ruột của . Ngay cả hai vị lão gia lão phu nhân còn nể mặt con trai mà giữ thể diện. Đổng Hương Hương thì chẳng nhiều suy nghĩ như . Lúc nhỏ hai cũng ít cãi vã, nào mà vô lý mà vẫn thắng ba phần cơ chứ!
“Phải , là của . Ta cũng nó nữ nhi của , chẳng qua là hỏi cho rõ ràng thôi mà!”
“Đây là thái độ hỏi chuyện đàng hoàng của ư? Người còn tưởng đang xét hỏi phạm nhân đấy!” Nàng kéo Nam Chiêu Chiêu gần bên dịu dàng an ủi: “Tiểu Bảo, chúng để ý tới , con là một tên đại phá hoại, chúng để ý tới nhé!”
“Mẫu , con hài nhi ba tuổi, đừng dỗ con như , thật là ngượng ngùng!”
Một bên, Đổng Thiếu Thanh, Đổng Thiếu Niên, kể cả hai vị lão gia lão phu nhân đều nhịn , nhưng dám bật thành tiếng, cứ thế nhịn đến mức vai run lên từng đợt.
Đổng Hương Hương lườm nguýt : “Cười , gì mà chứ? Nữ nhi của đây gọi là hiểu chuyện rộng lượng, chấp nhặt với nó!”
“Phải , là của , đừng giận nữa, cũng cố ý mà, tha thứ cho một ?” Đổng Xương Bình thế cũng coi như mềm lòng Đổng Hương Hương : “Không thể chọc , thể chọc nổi mà!”
“Thế mới chứ. Tiểu Bảo , con ngoài, con hãy kể cho tất cả những gì con , đặc biệt là mấy tin tưởng con, con hãy thể hiện một chút cho thấy, để tin phục con!”
Nam Chiêu Chiêu gật đầu: “Ừm, con ! Cậu , con bói cho một quẻ , kể cho ngoại công ngoại bà những gian khổ và tủi khi một bươn chải ở kinh đô?”
“Không cần , tin con lợi hại. Cậu chỉ con hãy thể hiện thêm một chút bản lĩnh vẽ bùa của cho xem!” Nếu để hai vị lão gia lão phu nhân ở ngoài trải qua nhiều tủi như , chẳng sẽ khiến hai đau lòng đến c.h.ế.t , thôi thì cứ bỏ qua !
“Cái đơn giản thôi. Cậu loại phù chú nào? Chi bằng bùa câm miệng, đây mợ từng thử , là cũng thử xem!” Nam Chiêu Chiêu chút ý đùa giỡn trong lời , nhưng Đổng Xương Bình nghiêm túc: “Được, cứ cái !”
Nghe , Nam Chiêu Chiêu đầu tiên sửng sốt, đó bật : “Thật thú vị!” Nàng vẽ thêm mấy lá phù chú loại từ , là để chuẩn cho Vương Lệ Mai. Bây giờ Đổng Xương Bình cũng thử, lẽ nào chuyện thỏa mãn chứ.
Chỉ thấy Nam Chiêu Chiêu tiện tay rút một lá hoàng phù từ trong chiếc túi nhỏ đeo , quất thẳng miệng Đổng Xương Bình. Lá hoàng phù tựa như một thanh lợi kiếm xé gió bay thẳng tới miệng . Một tiếng "tách" vang lên, lá hoàng phù dính chặt miệng Đổng Xương Bình, dùng tay cạy đến c.h.ế.t cũng xé !