Tay Tiêu Dương nắm chặt vô lăng hơn.
Trong khoảnh khắc, hiểu – rời khỏi phòng hiệu trưởng, cuộc điện thoại gọi đến, rõ ràng là Tiêu Chính Nghĩa thông báo tin tức.
Chu Ái Quốc lúc gọi điện đến, tuyệt đối là chuyện lành gì.
“ đang tìm Tiểu Dĩnh.”
Giọng Chu Ái Quốc mang theo sự mỉa mai che giấu, như một mũi dùi băng đ.â.m tim Tiêu Dương.
“Vâng, chú Chu, chú thể cho cháu tung tích của Tiểu Dĩnh ?”
Giọng Tiêu Dương run rẩy, lúc đang ở tư thế hèn mọn đến mức nào, nhưng còn lựa chọn nào khác.
Đầu dây bên truyền đến một tiếng lạnh, như thể đang chế giễu sự tự đại của : “Cậu ?”
Tiêu Dương im lặng.
Không khí trong xe như đông cứng , chỉ tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
“Cháu thể hỏi một câu, là vì ?”
“Vì ?”
Giọng Chu Ái Quốc đột nhiên cao vút, mang theo sự tức giận kìm nén bấy lâu, “Tiêu Dương, những chuyện bẩn thỉu của luôn giấu Tiểu Dĩnh, đây cảnh cáo ! chỉ mong đừng Tiểu Dĩnh
đau lòng, thế nào?”
“Cậu còn mặt mũi hỏi ? Rốt cuộc là vì ? Sao tự hỏi bản !”
“Cậu thật sự nghĩ cả thế giới chỉ là thông minh nhất, còn khác đều là kẻ ngốc ?!”
Cổ họng Tiêu Dương như thứ gì đó chặn , một lời nào.
Mọi chuyện đều xác nhận.
Mặc dù sự thật Tiêu Dương đoán .
“Cậu đừng nghĩ kiếm mấy đồng tiền là gì .”
“Ha ha, thực sự bắt trả giá, nhưng Tiểu Dĩnh cho…” Giọng Chu Ái Quốc mang theo sự bình tĩnh gần như tàn nhẫn.
Tiêu Dương kiềm chế những tạp niệm trong đầu, cố gắng để cảm xúc của d.a.o động, bình tĩnh : “Chú Chu, cháu ý nghĩ nào khác, chỉ gặp Tiểu Dĩnh một , với cô vài câu…”
“Đừng mơ tưởng hão huyền!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-987.html.]
Chu Ái Quốc chút khách khí ngắt lời Tiêu Dương: “Cậu hãy dẹp cái ý nghĩ , cả đời đừng hòng gặp Tiểu Dĩnh! Còn nữa, đừng quấy rầy ông nội cô ! Ông nội cô sức khỏe , nếu ông những chuyện xa mà , tức giận mà phát bệnh, bất kỳ bề gì, tin , cần tay, Tiểu Dĩnh cũng sẽ bắt chết!”
“Cháu…”
Chưa kịp , điện thoại ngắt đột ngột, trong ống chỉ còn tiếng tút tút.
Tiêu Dương ngây nắm chặt điện thoại, mồ hôi lạnh thấm qua kẽ tay ướt màn hình.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính xe chiếu , đổ những vệt sáng lốm đốm lên khuôn mặt , như một bức tranh vò nát cố sức trải phẳng.
Động cơ khởi động từ lúc nào, tiếng gầm trầm thấp của chiếc Koenigsegg vang vọng trong bãi đậu xe trống vắng, nhưng thể xua tan nỗi buồn đang tràn ngập trong khoang xe.
--- Chương 583 Đầu óc kinh doanh của Phan Dao ---
Chiếc Koenigsegg gầm lên lao khỏi Đại học Bành Thành, khiến ngoái .
Mạc Phi bước từ quán cà phê đúng lúc thấy chiếc Koenigsegg phóng mất hút, thấy đôi mắt của cô khẽ nhíu , trong lòng chút lo lắng cho Tiêu Dương, nhưng nhận dường như thể gì , chỉ đành lặng lẽ thở dài trong lòng.
“Keng keng keng.”
Điện thoại đặt ở ghế phụ reo lên, Tiêu Dương tâm trạng , điện thoại ngắt reo, Tiêu Dương liếc là Công Đằng, nén tâm trạng bực bội, đạp phanh, tấp xe lề, nhận cuộc gọi.
“Ông chủ, liên lạc với Long Tâm!”
“Ừm! Sao ? Họ đang ở ?”
“Họ họ cũng cô Hoàng rốt cuộc , hiện tại họ chỉ thể ở bên cạnh cô Hoàng để bảo vệ cô .”
“Vậy vị trí hiện tại của họ là ở ?”
“Họ bây giờ họ đang ở Điện Biên, lúc gọi cho thì tín hiệu đường lúc đứt lúc nối, điểm đến rõ ràng, ước chừng cô Hoàng bản cũng . Ban đầu họ đến Quý Châu, ở Quý Châu bao lâu thì Điện Biên. Ông chủ, theo hành trình như mà , cô Hoàng lẽ chỉ giải tỏa tâm trạng thôi…”
“Được, .”
“À , ông chủ, Long Tâm với rằng cô Hoàng đó đến thôn Đại Bi một chuyến, khi từ nhà thì tâm trạng càng , lẽ là thể quên nhà, ý là là đến xem thử…”
“ !”
Siêu xe như Koenigsegg thích hợp chạy đường cao tốc, Tiêu Dương liền nhờ Hạ Thụ sắp xếp vài chiếc xe, mua sắm một ít quà cáp, chuẩn tươm tất xong xuôi liền vội vã Hồng Châu.
Ban đầu Tiêu Dương định thôn Đại Bi, đến Hồng Châu xem tình hình gần đây của Hoàng Đức Vũ và Phan Dao .
Phan Dao chắc hẳn mang thai một thời gian , chuyện mang thai Tiêu Dương nhờ Công Đằng điều tra.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Báo cáo DNA vấn đề gì.
Là con của Hoàng Đức Vũ.