Tiêu Dương dịu dàng cô, nhẹ giọng : “Tin , hỏi cho rõ ràng, đừng sợ, chuyện đều lo.” Ánh mắt kiên định và ấm áp, như một tia sáng, cố gắng xua tan bóng tối trong lòng cô.
Tần Mộng Nghiên mắt Tiêu Dương, im lặng lâu, cuối cùng cũng lặng lẽ buông tay.
Khi Tiêu Dương ngang qua Tần Vĩnh Quân, đối phương khẽ gật đầu, nhẹ
Giọng khàn khàn và trầm thấp: “Cảm ơn.”
Tiêu Dương dừng bước, ánh mắt sắc bén như chim ưng chằm chằm Tần Vĩnh Quân: “Ông nhất là thật, đừng lừa dối cô . Đã tổn thương cô một , đừng thứ hai.” Nói đoạn, sải bước rời , vạt áo vest bay lên lưng.
Tiêu Dương từ ban công phòng tiệc, tìm thấy Hạng Thanh Sơn giữa đám đông.
Lúc Hạng Thanh Sơn đang cầm một ly rượu vang đỏ, chuyện phiếm vui vẻ với vài vị khách.
Tiêu Dương thẳng đến, kéo Hạng Thanh Sơn khỏi đám đông, giọng điệu đầy oán trách: “Anh Hạng Thanh Sơn của ! Giám đốc Hạng! Đại lão! thật sự thể hiểu nổi, tại bắt hợp tác với Tần Vĩnh Quân, còn cả một Giám đốc Vương và một Giám đốc Tiền giới thiệu, thấy hai cũng đáng tin cậy!”
Khóe miệng Hạng Thanh Sơn cong lên một nụ đầy ẩn ý, nhẹ nhàng lắc ly rượu: “Cậu là vì cô bạn gái nhỏ của đúng .”
“Chuyện liên quan đến cô !”
Tiêu Dương nâng cao giọng, thu hút ánh của những xung quanh, hạ thấp giọng, ngữ khí phẫn nộ, “Chẳng lẽ tại Tần Vĩnh Quân bỏ trốn sang Úc ?”
“ đương nhiên rõ.” Hạng Thanh Sơn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt sâu thẳm như vực.
“Vậy thì xem tại tìm một phá sản để hợp tác với ? Hắn giá trị hợp tác gì chứ?” Tiêu Dương nhíu mày chặt, vẻ mặt khó hiểu.
“Tiền, đương nhiên là . Thậm chí đến tìm chỉ để cầu xin sự bảo hộ của .” Hạng Thanh Sơn đặt ly rượu xuống, ánh mắt về phía xa xăm, như thể đang hồi tưởng điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-963.html.]
“Đó là lý do tại còn để hợp tác với ? Còn nữa, đừng tưởng , Giám đốc Vương của quỹ Minh Đức, Giám đốc Tiền, giám đốc quỹ AMI, hai tai tiếng trong giới đầu tư đến mức nào! Anh để hợp tác với những như , rốt cuộc đang nghĩ gì ?” Tiêu Dương càng càng kích động, nắm đ.ấ.m vô thức siết chặt.
“Hai ông Tiền và ông Vương sẽ cho , họ những nguồn lực mà thể tưởng tượng . Còn về Tần Vĩnh Quân, dự án của ở Úc, giá trị.” Hạng Thanh Sơn vỗ vai Tiêu Dương, hiệu cho bình tĩnh.
“Rất giá trị?” Tiêu Dương nghi hoặc nhướng mày.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“ . Trước đây Tập đoàn Đỉnh Thái một khoản tiền lớn chuyển đến Úc, phát triển dự án bất động sản Rừng Mới ở Úc, nhưng kết quả là dự án bác bỏ khi chính phủ mới lên nắm quyền, hàng tỷ tiền đầu tư ban đầu đổ sông đổ biển. Ở một mức độ nào đó, chính vì dự án khiến Tập đoàn Đỉnh Thái gặp vấn đề về chuỗi vốn. Tuy nhiên, việc đều hai mặt, các mối quan hệ của Tần Vĩnh Quân ở Úc hề biến mất, chính phủ nhiệm kỳ lên nắm quyền, là mà đây thiết lập quan hệ với….”
Giọng Hạng Thanh Sơn càng lúc càng nhỏ, trong ánh mắt lóe lên tia toan tính, như thể đang tính một ván cờ lớn.
Tiêu Dương càng lời Hạng Thanh Sơn lòng càng nặng trĩu, vũng nước vẻ đục, khỏi nảy sinh ý định rút lui.
“Anh Hạng Thanh Sơn, là cứ để khác phụ trách chuyện , nếu thật sự thiếu tiền, khoản tiền ở London
, cho vay miễn phí! Loại lấy lãi suất đó! Được ? thật sự đào mỏ!”
Hạng Thanh Sơn nghiêm nghị Tiêu Dương: “Thằng nhóc , nếu thích hợp hơn, nghĩ sẽ tìm ? cho , chuyện nhất định dốc hết mười hai vạn phần tinh thần! Nếu dự án mỏ sắt Tây Pha xảy bất kỳ vấn đề gì, tin , ở trong nước sẽ bất kỳ cơ hội nào để kiếm dù chỉ một xu!”
Tiêu Dương thầm thì trong lòng: Với bản lĩnh tương lai của , kiếm tiền trong nước, thì đại sự gì, nước ngoài kiếm! Trời cao mặc chim bay, thế giới tư bản kiếm tiền càng nhiều!
Thấy vẻ mặt cho là đúng của Tiêu Dương, Hạng Thanh Sơn bỗng nhiên : “ chợt quên mất, thằng nhóc kiếm tiền là một tay lão luyện, nghĩ rằng trong tường nở hoa , thì trèo tường ngoài hái đúng ?”
Thôi , Tiêu Dương trong lòng thủ đoạn của Hạng Thanh Sơn, nếu thật sự chọc giận ông , bản cũng chẳng gì .
Tiêu Dương thở dài: “Vậy cũng tiết lộ cho rốt cuộc kế hoạch là gì chứ?”
Hạng Thanh Sơn vỗ vai Tiêu Dương: “Đến lúc cần , tự nhiên sẽ . Yên tâm, sẽ hại , chỉ là thật sự thích hợp hơn .”