Hạng Hải Dương với quầng thâm mắt, mang theo cơn bực dọc mới ngủ dậy, xuống giường mở cửa, phát hiện gõ cửa là nhân viên khách sạn, liền vui hỏi Trịnh Hạo: “Anh là ai?”
Trịnh Hạo thấy mở cửa là một đàn ông mặc áo choàng ngủ của khách sạn, mắt vẫn còn ngái ngủ, trong tiềm thức liền nghĩ gõ nhầm phòng, vội vàng xin : “Xin , nhầm phòng .”
Hạng Hải Dương khác phá giấc mộng , biểu cảm vô cùng khó chịu: “Thần kinh , gõ cửa mà phòng ?”
Trịnh Hạo lấy điện thoại , màn hình điện thoại, đầu phòng, nghi hoặc : “Số phòng sai mà… đúng, c.h.ế.t tiệt, thằng cha mày là ai ?!”
Hạng Hải Dương lập tức nổi trận lôi đình: “Cái quái gì?! Gõ cửa phòng , thằng cha mày hỏi là ai á? Mày rốt cuộc là ai mà sáng sớm gõ cửa phòng , phá giấc mộng của khác, mày mặt mũi hỏi ? Ông đây khách sạn quản lý kém cỏi , loại nào cũng cho hết.”
Trịnh Hạo cũng là nóng tính, lập tức túm cổ áo Hạng Hải Dương: “Cái quái! Mày ngon thì nữa xem! Ai là hạng tép riu hả, mày soi gương xem, cái bộ dạng xui xẻo của mày . Yêu ma quỷ quái!”
Hạng công tử hai Tiêu Dương cho mất mặt, nhưng Tiêu Dương còn dám động thủ với . Bây giờ ai đó chẳng gì cũng dám động tay động chân với ? Thêm đó, gần đây gặp quá nhiều chuyện xui xẻo, cấm vận kinh tế, thất bại trong chuyện tình cảm, đường đường là Hạng công tử mà sai khiến tài xế, đang lúc chỗ trút giận, lập tức vung nắm đấm:
“ thấy tìm chết!”
Trịnh Hạo nghiêng né tránh, lập tức phản công, hai tay ôm chặt lấy eo Hạng Hải Dương, dùng hết sức lật Hạng Hải Dương ngã xuống đất: “Dám động thủ với bố mày ! Để xem ai c.h.ế.t !”
Hạng Hải Dương ngã lăn đất mắt tóe , lạnh lùng : “Muốn bố , chắc kiếp cũng cơ hội !”
Tiêu Dương giường, thấy ồn ào bên ngoài, ngay đó thấy tiếng ngã xuống đất, trong tiềm thức nghĩ Hà Thủ Phương phái sát thủ đến ám sát ! Lập tức bật dậy khỏi giường.
Trong lòng thầm nghĩ tiêu : Tiêu ! Nếu Hạng Hải Dương c.h.ế.t ngay mặt , chắc Hạng Thanh Sơn sẽ tha cho !
Mở cửa phòng chính, phát hiện Hạng Hải Dương đè thể động đậy, chỉ thể dùng miệng la hét, Tiêu Dương lập tức gầm lên một tiếng: “Này! Yêu ma quỷ quái mau chịu chết!” Rồi tung một cú đá bay!
Trịnh Hạo thấy tiếng động từ cửa phòng, thấy gầm lên, vội vàng buông Hạng Hải Dương , chuẩn né tránh, nhưng một cú đá lật ngửa. Trịnh Hạo giận đùng đùng, định phản công, ngẩng đầu thấy định tấn công là Tiêu Dương, tên chỉ mặc một chiếc quần lót đùi, thể tin nổi trợn tròn mắt:
“Cái quái! Lão Tứ! Mày vì thằng đần mà đánh em của mày ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-915.html.]
Tiêu Dương rõ đến, cũng đại kinh thất sắc: “Mẹ nó, Nhị ca?! Là ?!”
Hạng Hải Dương thoát khỏi sự kiềm chế, chuẩn tay dạy dỗ Trịnh Hạo một trận, thấy hai đối thoại, cũng thể tin nổi: “WTF! Hai quen ?!”
Nước lũ cuốn trôi đền Long Vương, Tiêu Dương chắc chắn hiểu lầm gì đó khiến hai đánh , nghĩ đến cú đá dùng hết sức là nhằm Trịnh Hạo, vội vàng xin : “Nhị ca, đây là hiểu lầm, em thật sự là …”
Trịnh Hạo Tiêu Dương đá đùi, tức giận dậy, sờ đùi đang đau nhói, tức đến mức định mắng , thấy Tiêu Dương để trần nửa , chỉ mặc quần lót đùi, còn Hạng Hải Dương đang đất thì mặc áo choàng ngủ của khách sạn… Bỗng nhiên như hiểu điều gì đó…
Trịnh Hạo kẹp chặt mông, kinh hoàng lùi hai bước:
“Cái quái!”
“ !”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Lão Tứ! Gu của đổi ?! Mẹ nó, đang trò gì , thích son phấn thích vũ trang ?!”
Tiêu Dương đầu tiên sững sờ, đó hiểu ý của Trịnh Hạo, tức đến bật : “Mày bậy bạ gì đấy, đừng linh tinh, chuyện như nghĩ!”
Trịnh Hạo kẹp chặt mông, chậm rãi xuống ghế sofa, trong lòng quyết định, tuyệt đối cúi lưng về phía Tiêu Dương, tên đúng là gu nặng thật, nước ngoài một chuyến, biến thành thích nhặt xà phòng ?
“Vậy xem chuyện gì xảy , bảo đến khách sạn tìm để cùng casting cho phim mới, mở cửa là một đàn ông mặc áo choàng ngủ của khách sạn, xin hỏi đêm qua rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Hạng Hải Dương Trịnh Hạo , phản ứng : “Cái quái! Thằng cha mày nghĩ ông đây là thụ ?!”
Hả?
Tiêu Dương đánh giá Hạng Hải Dương, khó hiểu hỏi: “Hạng công tử, phản ứng đầu tiên của là là thụ ?”
--- Chương 539 Giao phó nhiệm vụ ---