Phòng khách dùng đèn chùm pha lê khổng lồ, bày một bộ sofa gỗ gụ nguyên khối, khắp nơi lát đá cẩm thạch, thể thấy vật liệu trang trí đều đắt tiền.
Chu Dĩnh đỏ mặt: “Bố em công tác , dì giúp việc cũng nghỉ phép, là, em cho xem gấu bông của em nhé?”
Tiêu Dương vẻ mặt chính trực: “Thế ? Lại gấu bông phiên bản giới hạn ư? Đó là thứ thích nhất mà.....”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chu Dĩnh đỏ bừng mặt, luôn cảm thấy Tiêu Dương đang xa, cô kéo tay Tiêu Dương lên lầu.
Tiêu Dương theo Chu Dĩnh đến phòng cô ......
Phòng Chu Dĩnh theo tông màu hồng, đúng kiểu công chúa mà các cô gái nhỏ thích.
Hai chiếc giường hình lều màu hồng, Chu Dĩnh khó chịu:
“Tiêu Dương, thể đừng để nó chọc em , em khó chịu quá.”
“Không .”
“Tại ?”
“Nó suy nghĩ riêng.”
“Vậy thể bỏ bàn tay khỏi n.g.ự.c em ?”
“Không .”
“Tại ? Nó cũng suy nghĩ ?”
“Nó , .”
“Tiêu Dương..... thích em ?”
“Thích... thích mà.”
“Vậy yêu em ?”
“Yêu?”
Châu Dĩnh bật dậy giường, nghiêm túc Tiêu Dương : “Tiêu Dương, yêu em ?”
“Anh yêu em, em sẽ cho , tìm những phụ nữ là cái ?”
Tiêu Dương giằng xé nội tâm, chỉ cần dối một câu, mỹ nhân trong vòng tay, gì thì , mặc sức trêu ghẹo.
Điện thoại reo, là điện thoại của cảnh sát Chu: “Tiêu Dương.”
“Cảnh sát Chu. Bắt ạ?”
“Người thì chạy mất , nhưng hơn trăm con ch.ó thì tìm thấy . gọi điện là để lời cảm ơn .”
“Cảnh sát Chu đừng khách sáo, đây là việc công dân tuân thủ pháp luật như chúng nên .”
Cúp điện thoại, Tiêu Dương đầu hỏi Châu Dĩnh:
“Chúng đến nhỉ?”
Châu Dĩnh nở nụ quyến rũ: “Nói là về nhà .”
“Thật ? Vừa nãy hình như chuyện .”
“Phải đó. Vừa nãy rõ ràng là chuyện mà.”
Đã là buổi tối, dì giúp việc cũng nghỉ, bụng Tiêu Dương kêu rột rột.
“Nhà em gì ăn ?”
Châu Dĩnh bò dậy khỏi giường: “Em nữa, bình thường đều là dì giúp việc , là chúng xuống lầu xem thử?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-66.html.]
Tiêu Dương xuống lầu, phát hiện nhà Châu Dĩnh đến hai cái tủ lạnh.
Mở tủ lạnh trong bếp , bên trong đủ loại rau củ.
Tiêu Dương lười trổ tài nấu nướng, luôn tin rằng quân tử nên tránh xa bếp núc.
Cười gian xảo : “Anh sẽ nấu mì cho em ăn.”
Châu Dĩnh vẫn còn ngây thơ, hiểu ý gì: “Được, em hai quả trứng ốp la!”
Đùa thì đùa, cơm vẫn nấu thôi, trông cậy cô nàng thì chịu, cô chẳng gì cả.
Tiêu Dương nấu một nồi mì, chiên vài quả trứng, hai bàn ăn:
“Châu Dĩnh, từng em nhắc đến em ?”
Ánh mắt Châu Dĩnh lập tức tối sầm: “Bà bệnh, mất .”
Tiêu Dương chợt thấy nên tự tát , vô duyên vô cớ hỏi vấn đề gì.
“Xin em.”
Châu Dĩnh nặn một nụ : “Không , mà,
Chuyện qua lâu , em quen .”
Hai ăn xong, Châu Dĩnh rửa bát, Tiêu Dương về phía bếp:
“Anh về đây~”
Châu Dĩnh “loảng xoảng” một tiếng, vỡ bát: “Anh... ... nhanh ?”
Tiêu Dương khổ nhận lấy công việc rửa bát: “Không thì gì, em giữ ở qua đêm .”
Châu Dĩnh lúng túng gì Tiêu Dương rửa bát, vặn vẹo : “Cũng mà, nhà nhiều phòng lắm!”
Loảng xoảng!
Tiêu Dương cũng vỡ một cái bát!
Thôi , cần rửa nữa.
Tiêu Dương ném bát vỡ thùng rác: “Thôi , vẫn nên về, phía còn việc , em ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Châu Dĩnh Tiêu Dương bước khỏi biệt thự, mãi đến khi bóng dáng khuất hẳn, mới từ từ đóng cửa .
--- Chương 40 ---
Gần đến ngày khai giảng, Châu Dĩnh hẹn Tiêu Dương mấy , đều Tiêu Dương từ chối, quả thật công việc đang gấp rút.
Tiêu Dương cần xử lý hết công việc còn khi khai giảng.
Châu Dĩnh dù vui cũng gì , đàn ông sự nghiệp mới xứng đáng tình yêu.
Các xưởng may nhỏ khác ở Hoàn Thành liên hệ với Tiêu Dương qua Châu Văn Bân, Tiêu Dương mối ăn.
Họ đều nhờ Tiêu Dương giúp giải quyết hàng tồn kho của xưởng .
Những ông chủ xưởng nhỏ đó gọi điện cho Tiêu Dương, chuyện đều cung kính.
Ngành công nghiệp thời trang một kẻ thù lớn nhất chính là hàng tồn kho, những nhà sản xuất đóng cửa trong tương lai cơ bản là do hàng tồn kho quá cao.
Căn bệnh chung của ngành là thể sản xuất theo yêu cầu, nên thể lớn, chỉ thể nhỏ mà .
Còn bây giờ Tiêu Dương gặp vấn đề , bản mối ăn để tiêu thụ hàng tồn kho của các xưởng đó.
Abdullah đặt hàng theo thiết kế của Tiêu Dương, nhà máy sản xuất theo lượng đặt hàng, các khâu rủi ro đều chuyển giao.