Rất .
Chỉ cần lòng còn chết, còn, thứ đều còn cơ hội!
Mưa như thác đổ xuống xối xả, ngừng đập kính chắn gió của xe tù, khiến tầm ngày càng mờ . Gạt mưa của xe tù việc hết công suất, bật ở chế độ mạnh nhất, nhưng vẫn thể chống sự xâm chiếm của nước mưa.
Điện quang hỏa thạch!
“Rầm!”
“Rầm!!”
“Rầm!!!”
Vài tiếng động lớn! Long trời lở đất!
Liên tiếp vài tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên! Như thể mặt đất đang rung chuyển, tầm của những trong xe tù mờ , do mưa mà là do va chạm mạnh!
Bốn chiếc xe tải hạng nặng màu xanh nhạt của đội vệ sinh đô thị như những con quái vật điên cuồng, hung hãn đ.â.m sầm xe tù Phúc Thuận!
Dù Cố Vũ kẹp giữa hai cảnh sát áp giải, sức va chạm lớn như , lực xung kích mạnh mẽ cũng khiến cô thể kiểm soát mà đập thành xe, trán m.á.u chảy ngừng, cả trong trạng thái choáng váng.
Ngay trong khoảnh khắc đó, nhiều bóng mặc đồ đen, cầm gậy phá cửa, nhanh như chớp lao về phía đuôi xe tù, dùng gậy đập mạnh cửa xe. Với một tiếng động lớn, cửa của xe tù cưỡng chế mở , và Cố Vũ, vốn choáng váng, cũng sức phản kháng mà những kéo xuống xe.
Cố Vũ tóc tai bù xù, nước mưa và m.á.u từ trán hòa lẫn , phủ kín cả gương mặt xinh , vẻ quyến rũ động lòng ngày nào biến mất. Nước mưa xối xả đập vết thương trán, cơn đau khiến Cố Vũ lấy ý thức.
“Các mau cứu Hà ở chiếc xe ! Nhanh lên! Hà vẫn còn ở chiếc xe đó!”
Cố Vũ những mặc đồ đen kẹp chặt, ngón tay chỉ một chiếc xe lật, gào thét một cách cuồng loạn. Chiếc xe tù Phúc Thuận mà Hà Thủ Phương đ.â.m từ bên hông, cả chiếc xe lật nghiêng đường!
Thủ lĩnh của nhóm mặc đồ đen vội vàng : “Bên Hà đội cứu hộ khác! Cô Cố, mau theo chúng ! Lực lượng hỗ trợ của cảnh sát sẽ đến nhanh!”
Thời gian cấp bách, tình thế nguy hiểm, mỗi giây đều liên quan đến sống còn. Phải tranh thủ từng phút, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, nếu một khi cảnh sát bao vây, hậu quả sẽ khôn lường.
--- Chương 388 Người giải cứu tù nhân ---
Mưa như trút nước, dữ dội đập xuống mặt đất, phát tiếng lộp bộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-655.html.]
Cơn mưa như nhấn chìm thứ, như rửa trôi tội .
Một chiếc xe Alphard biển hai vùng lãnh thổ đỗ gần đó, xe màu đen, ống xả phun khói trắng, như một bóng ma.
Cố Vũ nhóm mặc đồ đen đỡ xe, ngay đó chiếc xe khởi động, phóng như bay. Cố Vũ lo lắng ghé sát cửa sổ về phía chiếc xe tù Phúc Thuận đang lật nghiêng, cho đến khi thấy vài mặc đồ đen kéo Hà Thủ Phương mặc đồ tù khỏi xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm, về phía tài xế đang tập trung lái xe.
“Cố Tuyết ?”
Tài xế thần sắc thờ ơ, gương chiếu hậu trong xe, trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố Vũ.
“Cô Cố, đây là quần áo, cô trong xe .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiếng Trung gượng gạo, như giọng Triều Tiên ngô, Cố Vũ nhíu mày : “Anh trả lời câu hỏi của !”
“Tiểu thư Cố Tuyết đang đợi cô ở Triều Tiên.”
“Triều Tiên?!”
“ ! Lát nữa sẽ đưa cô bến tàu. Đi Triều Tiên.”
Nghe tài xế xong, Cố Vũ đổ xuống ghế, liếc bộ quần áo ghế bên cạnh, cô cầm lên. Vẫn còn vấn đề hỏi, nhất thời kịp nghĩ . Tài xế dường như Cố Vũ hỏi gì.
“Anh Hà dặn , còn một việc bất đắc dĩ trong nước. Xong việc, sẽ đến hội hợp với cô.”
“Cô Cố, bên túi đóng gói quần áo túi cầm máu. Và một khẩu Karl P9.”
Cố Vũ kinh hãi. Cố Tuyết tìm đám ?
Ngay cả kiểu s.ú.n.g tự vệ cô dùng cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Bộ quần áo tù nhân Cố Vũ ướt sũng dính đầy vết nước và máu, để lộ những đường cong quyến rũ. Cố Vũ đỏ mặt liếc tài xế đang chuyên tâm lái xe, cắn răng cởi bỏ y phục, để lộ vóc dáng yêu kiều, sột soạt đồ trong xe.
Tài xế tiếng sột soạt đồ ở ghế nhưng hề ý định dòm ngó, thẳng về phía , điều khiển xe chạy nhanh.
Xe Alphard biển hai nơi chạy một tiếng khỏi thành phố, cơn mưa lớn tạnh. Chiếc xe chạy thẳng đến Đại Loan Cảng, một chiếc xuồng cao tốc đợi sẵn nhấp nháy đèn cảnh báo đậu ở bến tàu cá.
Tài xế bật đèn pha cốt, nháy mấy cái, đầu , bình tĩnh với chiếc xuồng cao tốc đang đậu ở bến:
“Cô Cố, đến . Xin mời xuống xe, lên chiếc thuyền .”