"Vân Vân, thật chỉ đến xem thôi!"
Tôn Vân Vân giận dữ quát: "Cút! thấy !"
Tiêu Dương ủ rũ, lắc đầu, kẹp đuôi trong xe. Nghĩ nghĩ , vẫn chịu bỏ cuộc, rút điện thoại gửi một tin nhắn cho Tôn Vân Vân:
“Muốn gặp em, hãy để thẳng đôi mắt em. Muốn ôm em, hãy để sưởi ấm thể em. Muốn hôn em, hãy để thiêu đốt đôi môi em. Muốn yêu em, hãy để trở thành điều em thể quên.”
Chưa đầy ba giây, tin nhắn của Tôn Vân Vân gửi đến: “Em chỉ nôn!”
Tiêu Dương xa, ngón tay gõ bàn phím lia lịa: “Không thể nuốt ? Tại nôn …”
“Bùm!”
Kính của chiếc Audi R8 một chiếc mũ bảo hiểm trắng đập nứt!
Tiêu Dương giật ! Anh rùng một cái, vội vàng khởi động xe, đạp ga lao vút khỏi bãi đỗ xe của công trình Hội Kim Nhất Hào.
--- Chương 346 ---
Kính của chiếc Audi R8 Tôn Vân Vân đập một lỗ lớn, nứt toác , chiếc mũ bảo hiểm màu trắng kẹt ngay kính, khiến đường đều ngoái . Tiêu Dương đành vứt xe ở cửa hàng xe sang Thế Kỷ, để họ sửa chữa, đó bắt taxi đến Vịnh Nước Sâu Nhất Hào.
Châu Dĩnh liên hệ với công ty trang trí nội thất, nhà thiết kế cùng trợ lý đến tận nơi để đo đạc cấu trúc từng căn phòng.
Căn hộ ở Vịnh Nước Sâu Nhất Hào khi mua xong và tặng cho Châu Dĩnh thì đây là thứ hai Tiêu Dương đến. Anh vội vã chạy đến hiện trường, cùng Châu Dĩnh dẫn nhà thiết kế, mấy thăm quan một vòng lầu. Châu Dĩnh mô tả chi tiết kế hoạch của cô cho từng căn phòng.
Tiêu Dương thỉnh thoảng còn đưa vài ý kiến, bao gồm cả phong cách thiết kế căn hộ và loại thương hiệu nội thất sẽ dùng.
“À, Mạc Phi ? Hôm nay xem việc trang trí mà cô cùng em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-585.html.]
“Đi công ty tăng ca chứ .”
“Anh còn chuyện với cô một chút. Em truyền lời giúp nhé, bảo cô chuẩn , định giúp cô tranh cử một suất phó trưởng phòng thư ký.”
“Được, đợi cô về ký túc xá em sẽ với cô .”
Nhà thiết kế đang đo đạc ở các phòng lầu, Tiêu Dương và Châu Dĩnh lầu, ban công cảnh biển xa, bên bờ biển vẫn những du khách đang nô đùa.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Châu Dĩnh thò tay túi xách, sờ tấm vé concert, cuối cùng nhịn hỏi: “Tiêu Dương, chuyện JAY sẽ tổ chức concert ở Bằng Thành rốt cuộc ?”
Tiêu Dương chuẩn sẵn cho việc nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: “JAY sẽ tổ chức concert? Ở ? Khi nào? Anh sẽ tổ chức concert ở ? Khi nào và ở ?”
“Ngay thứ Bảy tuần , tại Sân vận động Bằng Thành. Mạc Phi mua Alpha Music ? Chuyện tổ chức concert mà ?”
“Không mua , chỉ là ký hợp đồng ý định thôi. JAY năm nay lên Xuân Vãn, tổng giám đốc Tần bên Haole Di tăng giá tạm thời. Khoảng thời gian bận tối mắt tối mũi, thể quan tâm chuyện . Anh mà, thảo nào tổng giám đốc Tần cứ ba hôm hai bữa hẹn ăn, cứ tưởng ông tăng giá nên thèm để ý. Thôi , tối nay sẽ ăn với ông , tiện thể một tiếng, bảo ông giữ cho mấy chỗ , chúng cùng xem.”
Châu Dĩnh tủm tỉm lấy ba tấm vé concert từ trong túi, những nếp gấp vé, chắc để một thời gian : “Không cần ! Vé em mua , vị trí hàng ghế thứ hai!”
Tiêu Dương giả vờ kinh ngạc: “Mua ? Sao với , nhỡ thứ Bảy tuần rảnh thì em ?”
Châu Dĩnh vẫy vẫy vé, bĩu môi: “Em với từ lâu , nhưng cơ hội. Em gợi ý mấy , hình như thật sự chuyện . Nè, bây giờ em một tuần, chuyện trời long đất lở gì cũng gác hết, chúng cùng xem.”
Tiêu Dương vòng tay qua cổ Châu Dĩnh, miệng liên tục đồng ý, hì hì: “Giữa chúng chuyện gì mà thể thẳng, em còn gợi ý… Được! Tuần dù chuyện gì lớn đến mấy cũng gác hết, chúng cùng xem!”
Châu Dĩnh nghiêng đầu, dựa vai Tiêu Dương, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, xem Tiêu Dương thật sự chuyện concert. Cô còn lo sẽ với khác.
Châu Dĩnh lưng với cảnh biển, căn nhà rộng lớn mắt, nãy Tiêu Dương còn cùng cô vạch kế hoạch sắp xếp các phòng trong tương lai, trong lòng cô tin chắc rằng Tiêu Dương thật sự cùng cô sống một cuộc sống yên .
Hai trò chuyện xong, nhà thiết kế từ lầu xuống, cùng Châu Dĩnh bàn bạc ngày lành tháng cụ thể để khởi công, mấy cùng về phòng việc của nhà thiết kế để ký hợp đồng trang trí.