Hà Mỹ Na bộ mặt ủy khuất: “Dì ơi, dì là chê cháu...”
Đường Ái Liên vội vàng : “Không , dì mà chê , chỉ là cái quá quý giá... dì thể nhận .”
Hà Mỹ Na đảo mắt một vòng, trong đầu nảy một ý tưởng kinh , đó giả vờ ngượng ngùng: “Ôi chao, dì ơi, mối quan hệ của cháu và Tiêu Dương, dì thể nhận mà! Đắt mấy cũng nhận !”
“Á!”
Đường Ái Liên như sét đánh, kinh hoàng tột độ: “Á! Con con và nó là bạn bè... ...”
Hà Mỹ Na cắn môi, dáng vẻ cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng dậm chân: “Ôi chao, dì ơi... chúng cháu là loại bạn bè đó!”
“Loại bạn bè đó?!”
Đường Ái Liên trong lòng hoảng sợ, môi run rẩy: “Loại bạn bè đó là loại bạn bè nào?”
Cô đột nhiên nhớ ngày Tết Nguyên đán, Tiêu Dương dẫn một cô gái về nhà, bây giờ thêm một , còn là loại bạn bè đó ?
“Ôi chao, dì ơi, cháu mà ngại quá , đợi Tiêu Dương tỉnh dì cứ hỏi nó nhé. Dì ơi, hôm khác cháu đến thăm dì!”
Hà Mỹ Na xong một cách e thẹn, bỏ đồ .
Đường Ái Liên bóng lưng Hà Mỹ Na khuất dần, đống quà chất đất, nhất thời .
Cô tức giận chằm chằm Tiêu Dương vẫn đang ngủ say sưa.
Đường Ái Liên tức đến dậm chân: “Thằng ranh con ! Toàn những chuyện yên lòng!”
Tiêu Dương tỉnh dậy, thấy ghế đẩu, mắt hổ trừng trừng , đến mức Tiêu Dương sởn gai ốc, lập tức bật dậy:
“Mẹ! Mẹ gì ?”
Đường Ái Liên lạnh: “Mẹ gì ư. Mẹ đuổi con khỏi nhà. Dọn dẹp môn hộ. Mẹ đại nghĩa diệt . Mẹ trừ hại cho dân!”
Tiêu Dương đầy dấu hỏi, ợ một tiếng: “Đến mức đó , chẳng qua là uống say thôi. Con là
uống với lão Chu với lão Vương, lâu gặp, nên uống thêm vài ly...”
Đường Ái Liên xong lời Tiêu Dương, càng lạnh lẽo hơn: “Ngoài hai đó còn ai nữa? Con còn uống với ai nữa?”
Còn với ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-423.html.]
Còn uống với một đám ông chủ nhà máy dọa mất mật chứ gì.
lời Tiêu Dương sẽ , tiếp tục dối vòng vo: “Chỉ hai đó thôi chứ. Chứ còn ai nữa.”
Đường Ái Liên cầm lấy móc áo bên cạnh: “Tiêu Dương, con từ nhỏ dối là thích rung đùi, cái thói quen đến giờ vẫn bỏ . Vậy con cho , con say rượu, ai đưa con đến đây?”
Tiêu Dương thấy Đường Ái Liên cầm hung khí, c.h.ế.t đến nơi , chỉ thể tiếp tục cứng miệng: “Con mà ! Con say ! Chẳng lẽ là lão Chu với lão Vương đưa con đến ?”
Đường Ái Liên cầm móc áo quất Tiêu Dương, một cái , thêm một cái nữa: “Mẹ cho con dối! Mẹ cho con thật! Thằng ranh con , bây giờ cái gì cũng , học thói dối!”
Tiêu Dương từ ghế sofa nhảy xuống đất: “Mẹ! Con đặc biệt chạy đến thăm , chúng nên hiền con thảo , chuyện gì thể chuyện đàng hoàng! Không thể động chân động tay !”
Đường Ái Liên đuổi theo Tiêu Dương đánh: “Mẹ với con gì để cả! Con nhếch m.ô.n.g là con ị cái gì ! Hôm nay đánh c.h.ế.t con, hả cơn giận trong lòng! Mẹ trừ hại cho xã hội !”
Tiêu Dương vội vàng trốn ngưỡng cửa: “Mẹ ơi, con uống say , bây giờ còn chóng mặt, mà đánh nữa là con đấy. Mẹ sẽ thấy con nữa ! Con sẽ bỏ nhà đấy!”
“Cút ! Con tưởng thấy con ! Con bỏ nhà ngay bây giờ , đứa con như con! Con lừa thì thôi ! Sao con lừa những cô gái đó! Lại còn lừa những cô xinh !”
Tiêu Dương lời Đường Ái Liên cho đầu óc mơ hồ, nhưng lúc cũng kịp nghĩ nhiều, nhặt áo khoác lên chạy ngoài.
Các vệ sĩ bên ngoài thấy Tiêu Dương một phụ nữ trung niên đuổi giết, chạy thục mạng, vội vàng mở cửa xe phía : “Tổng giám đốc Tiêu! Nhanh lên xe!”
Tiêu Dương bật nhảy một cái như cá chép hóa rồng chui tọt ghế chiếc Audi A8: “Nhanh lên xe! Mẹ thật sự g.i.ế.c !”
Đường Ái Liên thấy chiếc Audi A8 phóng mất dạng, tức giận dậm chân: “Thằng ranh con ! Con bé đó thời gian sẽ đến thăm nữa! mà đối mặt với !”
--- Chương 255: Nỗi khổ của Hoàng Hi Dung ---
Tiêu Dương về đến khách sạn vẫn thể hiểu nổi, hiểu Đường Ái Liên như ma ám, đ.ấ.m đá túi bụi .
Chẳng lẽ đến thời kỳ mãn kinh?
Tiêu Dương rùng một cái.
Anh còn bận tâm đến bản nữa, bắt đầu thương cảm cho bố . Nữ thần ngày xưa, giờ biến thành nữ võ thần.
Cuộc sống của lão Tiêu chắc cũng dễ chịu gì!
Tình cảm vợ chồng ân ái thường ngày chắc cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hà Mỹ Na thấy Tiêu Dương lẻn về khách sạn, tựa khung cửa phòng Tiêu Dương, thò cái đầu nhỏ , thấy Tiêu Dương đang thu dọn hành lý.