Bước khỏi cửa khách sạn, Tiêu Dương đưa tay vẫy taxi, đột nhiên nhớ điều gì, Tiêu Dương rút một chiếc thẻ phụ Centurion Black Card khác, đưa cho Tần Mộng Nghiên:
"Trong thời gian em cứ lái chiếc xe đó của , thời gian thì chọn một chiếc xe, hạn mức trong vòng năm triệu, em cứ tùy ý chọn."
Tần Mộng Nghiên chằm chằm Tiêu Dương: “Anh ý gì?”
Tiêu Dương mở cửa taxi: “Không gì cả, thích em xe của đàn ông khác!”
--- Chương 199: Yêu là cuộc phiêu lưu lớn nhất đời em ---
Xe taxi dừng lầu khu nhà của Hoàng Hi Dung.
Tiêu Dương thang máy lên lầu, định mở cửa thì chợt nhớ một chuyện quan trọng.
Anh lấy điện thoại , xóa bộ lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, còn đổi tên liên lạc của Châu Dĩnh. Lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng tối om, chỉ ánh đèn lờ mờ từ đường phố lọt .
Hoàng Hi Dung thấy tiếng động ở cửa: “Tiêu Dương, về ?”
Tiêu Dương cúi đầu giày, ngờ nhẹ nhàng như mà cũng Hoàng Hi Dung thức giấc:
“Anh về , uống chút rượu, em ngủ , ngủ sofa là .”
Tiêu Dương cởi áo khoác, xuống sofa, tắt điện thoại, chìm giấc ngủ sâu trong men say.
Hoàng Hi Dung khoác áo ngủ bước khỏi phòng ngủ, ánh sáng lờ mờ chiếu Tiêu Dương đang ngủ say. Cô mỉm , lấy chăn từ phòng , nhẹ nhàng đắp lên .
Có lẽ vì uống chút rượu, giấc Tiêu Dương ngủ say.....
Nắng ấm mùa đông Nam Việt dịu dàng trải sàn phòng khách. Tiêu Dương ngửi thấy mùi cơm thơm thoang thoảng, mở mắt, đầu bếp.
Nhìn bóng dáng Hoàng Hi Dung đang bận rộn trong bếp, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng .
Ngồi dậy, Tiêu Dương ngẩng đầu đồng hồ trong phòng khách, gần trưa.
Tiêu Dương đến cửa bếp, : “Cô Hoàng, ngủ đến trưa mà em cũng gọi dậy?”
Hoàng Hi Dung: “Em gọi mà, tại uống nhiều rượu quá, gọi mãi dậy.”
Nói xong, cô chỉ tay bàn ngoài: “Cơm xong nhanh thế , nếu đói thì uống tạm cháo em nấu buổi sáng .”
Tiêu Dương lắc đầu: “Thôi, dậy cũng ăn . Anh tắm cái , lát nữa ăn cơm trưa.”
Anh ban công, mở điện thoại lên, phát hiện mấy tin nhắn cuộc gọi nhỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-324.html.]
Tiêu Dương lười biếng thèm quan tâm, soạn một tin nhắn chép dán, chọn những trong danh bạ và gửi hàng loạt.
“Tối qua điện thoại hết pin, việc gì thì nhắn tin nhé.”
Vừa gửi tin nhắn xong, điện thoại của Hà Mỹ Na gọi đến.
“Trời ơi, cuối cùng cũng mở máy. Máy bay hôm nay, mà tắt điện thoại.”
Tiêu Dương: “Không máy bay buổi tối , vội gì chứ.”
Hà Mỹ Na: “Vậy thì em cũng hỏi đang ở để đón chứ.”
Tiêu Dương báo vị trí cho Hà Mỹ Na, Hà Mỹ Na đáp: “Được , ba giờ chiều, tài xế sẽ đến đón .”
Cúp điện thoại, phòng tắm, tắm xong cảm thấy sảng khoái.
Anh tràn đầy năng lượng bước khỏi phòng tắm, lau tóc mở TV.
Quả nhiên, bản tin thời sự đưa tin về một cuộc xung đột vũ trang nhỏ bùng nổ ở Indonesia, nhưng sâu chi tiết về hai mỏ niken lớn nhất Indonesia ảnh hưởng bởi cuộc xung đột .
Chủ yếu vẫn là giới thiệu về các phe phái và yêu sách của lực lượng chống chính phủ, cũng như ảnh hưởng đối với Hoa tại địa phương, và thông tin liệu tổ chức chuyến bay thuê bao đón Hoa về nước .
Mọi chuyện chút vượt ngoài trí nhớ kiếp , Tiêu Dương còn nhớ rõ quá trình phát triển cụ thể của sự việc, nhưng đại thể mạch truyện và các mốc thời gian vẫn khá trùng khớp với hiện tại.
Tiêu Dương tắt TV, trở về phòng việc, bắt đầu thu dọn máy tính xách tay và một tài liệu. Anh phát hiện kệ sách một đống tài liệu về ngành giáo dục phụ đạo, cùng một chồng báo cáo kiểm tra môi trường.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hoàng Hi Dung bưng món ăn lên bàn. Tiêu Dương nãy còn đang xem TV thấy , cô đến phòng việc thì thấy đang xem tài liệu của .
“Anh , cứ mãi bỏ cái thói lén xem đồ của em thế hả.”
Lời trách yêu của Hoàng Hi Dung khiến Tiêu Dương giật , đầu hì hì:
“Anh đây chẳng là quan tâm em , xem thử dạo em tiến triển đến .”
Hoàng Hi Dung cởi tạp dề: “Hiện tại em thấy mấy chỗ khá , đang định với đây, chiều nay chúng xem thử nhé?”
Tiêu Dương xách một chiếc vali nhỏ hiệu cho Hoàng Hi Dung: “Chiều nay lẽ thể cùng em , đang định chuyện với em, sẽ nước ngoài một thời gian.”
Đôi mắt của Hoàng Hi Dung ngập tràn sự kinh ngạc: “Tại ? Sao đột ngột ?”
Tiêu Dương bước đến gần Hoàng Hi Dung, nhẹ nhàng đẩy cô về phía bàn ăn: “Chúng ăn chuyện nhé.”
Hoàng Hi Dung ghế ăn, Tiêu Dương hỏi: “Anh ? Đi bao lâu?”
Không Hoàng Hi Dung lo lắng, Tiêu Dương kể vắn tắt chuyện.