Tiêu Dương tùy tiện : “Uống say quá, nên tìm đại một chỗ nào đó ngủ.”
Chu Dĩnh hỏi: “Sao hôm nay đến Học viện Nghệ thuật?”
Lòng Tiêu Dương thắt , nhưng vẻ mặt vẫn như gì: “Đến Học viện Nghệ thuật tìm vài diễn viên quần chúng.”
Chu Dĩnh “ồ” một tiếng, gì nữa.
Hai cùng về phía cổng trường.
Tiêu Dương tham gia “công việc ngầm” (ám chỉ việc diễn kịch trong tình yêu) một thời gian, dù là về kỹ năng diễn xuất bản lĩnh tâm lý, giờ đây còn như lúc mới “ mắt” nữa.
Anh giả vờ tò mò hỏi Chu Dĩnh: “Sao tự nhiên em hỏi chuyện ?”
Vỏ quýt dày móng tay nhọn, Chu Dĩnh đối thủ của Tiêu Dương, vẻ mặt cô tự nhiên.
“Không... gì, em chỉ hỏi vu vơ thôi mà.”
Tiêu Dương như ảnh đế nhập hồn, kéo Chu Dĩnh , nghiêm túc cô:
“Không thể nào em hỏi vu vơ như , ! Rốt cuộc là chuyện gì!”
Chu Dĩnh thái độ của Tiêu Dương cho sợ hãi, mặt cô tái mét, lắp bắp :
“Em..... em đừng giận nhé....”
Tiêu Dương đại khái hiểu, xe chắc chắn vấn đề !
Miệng thì giả vờ rộng lượng: “Em cứ , giữa chúng thì gì mà giận với giận chứ.....”
Chu Dĩnh cúi đầu: “Em.... em.... lắp thiết định vị xe!”
Tiêu Dương lạnh trong lòng, quả nhiên là !
Hôm đó lấy xe về thấy bồn chồn yên, hóa kiếp đàn ông cũng giác quan thứ sáu!
Tiêu Dương chợt trợn mắt, như thể hề quen Chu Dĩnh, khẽ lắc đầu:
“Em… em dám lắp thiết định vị xe của ?!”
Chu Dĩnh vội vàng kéo tay Tiêu Dương, giọng mang theo tiếng nức nở:
“Tiêu Dương, em , em cố ý.”
Tiêu Dương tìm hiểu rốt cuộc thiết định vị lắp đặt như thế nào và ở , giả vờ bình tĩnh:
“Vậy em cho , thiết định vị lắp đặt thế nào, và ở ?”
Chu Dĩnh lắc đầu: “Em , là Mạc Phi mang lắp..... Lúc cô với em thì thiết lắp xong . Em cũng lắp ở nữa....”
là đồ c.h.ế.t tiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-301.html.]
Lần cãi với Chu Dĩnh cũng là cô nàng mách lẻo, rốt cuộc cô và Chu Dĩnh chia tay ở bên đây!
Sao cứ cảm thấy cô nàng đa nhân cách !
Tiêu Dương nhẹ nhàng buông tay Chu Dĩnh, nghiêm túc và chân thành :
“Chu Dĩnh, hai chúng ở bên , hợp tan, tan hợp, cuối cùng thì vẫn là vấn đề niềm tin.”
“Nếu em thật sự tin tưởng , hai chúng sẽ như bèo dạt mây trôi, gốc rễ, sẽ kết quả.”
Chu Dĩnh lắc đầu nguầy nguậy, kéo tay Tiêu Dương:
“Em tin ! Em thật sự tin ! Em chắc chắn là do say rượu khó chịu mới đến khách sạn. Anh đến Học viện Nghệ thuật cũng là vì công việc.”
Tiêu Dương sầm mặt:
“Là chuyện say rượu đến khách sạn ? Là vấn đề ? Là em lắp thiết định vị xe , theo dõi đó!”
“Là vấn đề em tin tưởng !”
“Em điều nghĩa là gì ? Nó nghĩa là giữa chúng còn nền tảng nữa! Giống như bèo trôi !”
Chu Dĩnh bĩu môi, mặt đầy vẻ oan ức: “Em với cô là đừng lắp , nhưng cô giống như ngựa hoang mất cương, dùng dây thừng mà buộc .....”
Tiêu Dương nở nụ lạnh lùng ở khóe miệng: “Bây giờ xoắn xuýt chuyện còn ý nghĩa gì nữa? Nếu em thật sự tin , dù lắp thiết định vị thì em cũng nên xem!”
Sau đó Tiêu Dương thêm: “Dù xem thì em cũng nên tin tưởng một trăm phần trăm vô điều kiện chứ, đến khách sạn là do say rượu khó chịu, em nghĩ ?”
Phải là ví von của Mạc Phi thật nó đúng quá....
Tiêu Dương hất tay Chu Dĩnh , giả vờ giận dỗi bước , Chu Dĩnh thấy đành vội vàng theo Tiêu Dương:
“Tiêu Dương, đừng giận nữa mà, em sẽ như nữa .....”
Hai một đường giằng co, Tiêu Dương trong lòng cảm thấy , nghĩ rằng đến đây là đủ , liền vòng tay qua cổ Chu Dĩnh:
“Sau dù cùng giường với khác, em cũng tin tưởng một trăm phần trăm.”
Chu Dĩnh mở to đôi mắt , thể tin : “Chính mắt thấy cũng thể tin tưởng một trăm phần trăm ?”
Tiêu Dương vẻ mặt đương nhiên, khí phách ngời ngời :
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Mắt thấy cũng thể là giả! Nếu là nạn nhân thì ? Anh bỏ thuốc? Anh mất ý thức thì ?”
“Chuyện chỉ xảy với con gái, con trai cũng thể gặp nguy hiểm!”
“ hứa với em, ngoài, sẽ cố gắng tự bảo vệ ....”
Chu Dĩnh chỉ là đang chìm đắm trong bể tình, chứ rơi bể khổ, đương nhiên cô Tiêu Dương chắc chắn đang hươu vượn.
“Được , dù gì, chỉ cần rời bỏ em, em đều sẽ tin !”