“Biển chiếc xe đó đăng ký tên Công ty Chứng khoán Tương lai Vĩnh Huy ở Hồng Kông.”
Tiêu Dương nhíu mày: “Công ty Chứng khoán Tương lai Vĩnh Huy Hồng Kông? Có lai lịch gì?”
Công Đằng Tân Nhất thì thầm: “Sở Giao dịch Hồng Kông và Sở Giao dịch Kim loại Luân Đôn đều thanh toán bằng đô la Mỹ.”
“Công ty Chứng khoán Tương lai Vĩnh Huy Hồng Kông chính là công ty con của Tập đoàn Thanh Thành ở Hồng Kông!”
Tiêu Dương chợt hiểu : “Vậy bây giờ chiếc xe đó là do Hạng Hải Dương lái ?”
Công Đằng Tân Nhất gật đầu: “ ! Ánh mắt Tổng Tiêu sắc bén như đuốc! Nói phát trúng ngay!”
Tiêu Dương rút năm trăm tệ tiền mặt ném cho Công Đằng Tân Nhất, tiền thừa coi như tiền boa, phất tay bảo tự sinh tự diệt.
Cái tên Công Đằng Tân Nhất rõ ràng là việc, giống như là mở rộng kinh doanh, chui tọt một chiếc xe tải nhỏ, vọt mất hút.
Từ Chinh đến công ty ba giờ chiều, Tiêu Dương trong gió lạnh đợi đến mức sắp mất kiên nhẫn.
Cuối cùng chiếc xe cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Xe dừng , Từ Chinh xuống xe, Tiêu Dương vươn tay: “Chào thầy Từ, đường xa vất vả ạ!”
Từ Chinh lúc còn tóc, đầu trọc lóc, đeo kính gọng vàng, vui vẻ vươn tay:
“Chào Tổng Tiêu, danh từ lâu! Tuổi trẻ tài cao quá!”
Sau đó Lâm Tiểu Phong bắt đầu giới thiệu các thành viên trong đội ngũ quản lý cấp cao cho Từ Chinh, từng một bắt tay.
Mọi hàn huyên vài câu lầu, đó cùng lên lầu.
Bước phòng họp.
Lâm Tiểu Phong giới thiệu cho Từ Chinh những công việc chuẩn từ , cùng với các kế hoạch sắp triển khai.
Trò chuyện ròng rã hơn hai tiếng đồng hồ.
Từ Chinh vệ sinh, Lâm Tiểu Phong nhỏ giọng với Tiêu Dương:
“Từ Chinh bay từ Thượng Hải đến, ngày mai còn tổ chức lễ khai máy, ý là ngày mai sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi nữa.”
Tiêu Dương gật đầu: “Cứ theo ý , nhưng tối nay cùng , chiêu đãi chu đáo nhé.”
--- Chương 185: Kẻ lăng nhăng c.h.ế.t vì chung tình ---
Từ studio xuống lầu trở xe, Tiêu Dương gọi điện thoại cho Hoàng Hi Dung , ngờ cô vẫn đang tìm địa điểm bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-300.html.]
“Sao vẫn còn tìm? Cứ tìm một địa điểm diện tích phù hợp gần các trường tiểu học và trung học là ?”
Hoàng Hi Dung khẽ : “Mấy ngày nay em tìm nhiều nơi, chỗ thì môi trường xung quanh tiềm ẩn nguy hiểm về an giao thông, chỗ thì môi trường bên trong và kiểm tra chất lượng khí đạt tiêu chuẩn.”
Tiêu Dương Hoàng Hi Dung xong, lập tức kinh ngạc, chỉ mở một lớp học thêm thôi mà, thời buổi cả kiểm tra môi trường khí kiểu ?
“Có cần thiết ? Có là quá khoa trương , còn kiểm tra môi trường nữa? Thế hệ chúng chẳng đều lớn lên như , vẫn sống khỏe re đấy thôi?”
Hoàng Hi Dung nghiêm túc : “Mấy chỗ em tìm , khi nhờ cơ quan kiểm tra, chỉ formaldehyde, benzen và các dẫn xuất benzen cùng các chỉ khác đều vượt quá mức cho phép nghiêm trọng.”
Tiêu Dương cho là đúng: “Vậy ý là hút thuốc lá, khói thuốc thụ động cũng là nguồn ô nhiễm hả?”
Hoàng Hi Dung nhẹ nhàng thở dài: “Nếu đổi vị trí suy nghĩ, nếu em là một phụ , con cái em học thêm ở một nơi như , liệu yên tâm ?”
Tiêu Dương cảm thấy chút chuyện bé xé to, bây giờ nhà ai mà chút formaldehyde vượt quá mức cho phép, ô nhiễm trong khí còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Uống sữa bột còn thể xảy vấn đề, gì chuyện lý tưởng đến .
Tuy nhiên cũng tiện đả kích Hoàng Hi Dung, đành dặn dò vài câu rằng mấy ngày nay việc, cúp điện thoại.
Lái xe đến Đại học Bằng Thành, đỗ xe xong, điện thoại của Chu Dĩnh gọi đến.
“Anh đến trường ?”
Tiêu Dương giật , xe mới đỗ xong mà cô đến trường ?
“ , em thi xong ?”
Vừa xong, Chu Dĩnh nhảy chân sáo đến xe, hì hì vẫy vẫy điện thoại trong tay về phía Tiêu Dương trong xe.
Tiêu Dương hạ cửa kính xe xuống: “Hôm nay thi thế nào?”
Chu Dĩnh : “Cũng khá , ban đầu còn lo lắng, nhưng khi đề thi phát xuống thì em yên tâm .”
Tiêu Dương mở cửa xe bước xuống: “Sao hôm nay Mạc Phi cùng em?”
Chu Dĩnh lườm Tiêu Dương một cái: “Anh rốt cuộc là ở bên em, là cô ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Dương trợn tròn mắt: “Bình thường hai cứ như cặp song sinh dính liền, chỉ hỏi bâng quơ một câu, thành cô ?”
Chu Dĩnh thấy vẻ mặt Tiêu Dương thì thấy buồn : “Cô đang ôn bài trong ký túc xá, môn thi ngày mai cô thạo lắm.”
Tiêu Dương gật đầu: “Được thôi, chúng ăn , ăn xong em về ký túc xá, cũng về ký túc xá ngủ một giấc.”
Chu Dĩnh nắm tay Tiêu Dương, như vô tình hỏi: “Tối qua ăn xong , ?”