Trùng Sinh, Chỉ Làm Một Tra Nam Đại Mỹ Nhân Tại Trường Học Thật Không Đủ A - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-08-24 23:32:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cảm thán: "Nhóc con, thật sự ngờ thể bán quần áo sang Ả Rập Xê Út, đúng là tài."

 

 

Tiêu Dương hì hì gì.

 

 

Nhiều nghĩ Trung Đông đều mặc áo choàng dài, bên trong là áo bông trắng, thực đây là do hiểu về văn hóa địa phương.

 

 

Quy định về trang phục ở Ả Rập Xê Út khác tùy theo từng vùng và từng dịp, và trong những năm qua trang phục của họ liên tục đổi.

 

 

Theo truyền thống, ở Ả Rập Xê Út, nam giới thường mặc một loại áo choàng dài gọi là "thobe" hoặc "dishdasha", còn phụ nữ mặc "abaya", một loại áo choàng đen phủ kín , thường kèm với khăn che mặt. Trang phục chủ yếu là để tuân theo giáo lý địa phương, đề cao sự che phủ cơ thể một cách kín đáo. Tuy nhiên, ở Ả Rập Xê Út hiện đại, đặc biệt là ở các khu vực thành thị, phong cách ăn mặc của dân bắt đầu đa dạng hóa, nhất là ở thế hệ trẻ. Nam giới thể mặc trang phục kiểu phương Tây như quần tây và áo sơ mi, còn phụ nữ cũng thể mặc các loại trang phục đa dạng hơn.

 

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

Hơn nữa, công ty SAUDI ESTABLISHMENT của Abdullah nhắm đến bộ thị trường Trung Đông, ví dụ như Dubai, Jordan, UAE. Chứ như trong nước hiện nay vẫn tưởng rằng quanh năm suốt tháng ai cũng mặc áo choàng. Tất nhiên, trong những thời gian cụ thể, ở nơi công cộng vẫn cần giữ sự kín đáo, và ở các địa điểm tôn giáo hoặc một dịp trang trọng, vẫn thể cần mặc áo choàng và khăn che mặt truyền thống. Chẳng hạn như lúc , khi Abdullah bước , Tiêu Dương nhận thấy đang mặc trang phục thường ngày.

 

 

Abdullah đang quan sát ở cửa , đó thấy Tiêu Dương và Chu Văn Bân đang cầm biển, mỉm tới bắt tay hai .

 

 

“Thưa ngài Abdullah, đây là tài xế của . Cha việc công tác, xin ông vì ông thể đích đến đón. Xin ông lượng thứ.”

 

 

Abdullah ngớ một chút, cứ nghĩ Chu Văn Bân là ông chủ, nhưng nhanh điều chỉnh thái độ:

 

 

“Không cả.”

 

 

“Thưa ngài Abdullah, ông vất vả đường . đặt một nhà hàng Halal nổi tiếng nhất Quảng Châu, chúng hãy dùng bữa , đó sẽ khảo sát nhà máy.”

 

 

Năm chen chúc chiếc Mercedes đời cũ của Chu Văn Bân, phóng nhanh đến nhà hàng Halal nổi tiếng ở Quảng Châu. Abdullah những tòa nhà xung quanh Quảng Châu, ánh mắt ngạc nhiên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-20.html.]

 

“Tiêu, ngờ đất nước các phát triển nhanh chóng đến , xem đây tin tức che mắt.”

 

 

Tiêu Dương chỉ tòa nhà cao nhất Quảng Châu: “Thưa ngài Abdullah, đất nước chúng đổi từng ngày, là sẽ khiến ngài bất ngờ mà.”

 

 

--- Chương 13: Hợp đồng ký kết ---

 

 

Sau khi đoàn đến nhà hàng, Tiêu Dương tỏ am hiểu khẩu vị của Abdullah, cầm thực đơn lên và gọi những món Abdullah yêu thích một cách thành thạo. Abdullah càng thêm thiện cảm với Tiêu Dương, ấn tượng bởi sự chu đáo đến từng chi tiết. Chu Văn Bân hiểu tiếng Ả Rập, ngờ Tiêu Dương thể cả tiếng Ả Rập. Thấy Tiêu Dương và Abdullah chuyện vui vẻ bàn ăn, ông bắt đầu cảm thấy nể phục nhóc . Tiêu Dương tiếng Ả Rập thật sự lưu loát, nhưng quen Abdullah quá lâu, rõ tính cách và sở thích của . Abdullah ngạc nhiên về Tiêu Dương, dù còn trẻ nhưng khi trò chuyện, hai cứ như tri kỷ. Bất kể là sở thích, kinh nghiệm, thậm chí cả gia đình, Tiêu Dương đều như quen thuộc từ lâu. Abdullah cho rằng đây chính là nhân duyên do Chúa trời ban tặng.

 

 

Sau bữa ăn.

 

 

Đoàn trực tiếp đến nhà máy của Chu Văn Bân, Abdullah vẫn nghiêm túc trong công việc. Abdullah cùng cấp xem xét khắp nhà máy suốt hai ba tiếng đồng hồ, hề tỏ mệt mỏi chút nào dù trải qua chuyến dài. Đối với quy trình sản xuất, chất lượng và giá cả của nhà máy, Abdullah đều hài lòng. Riêng về giá cả, rẻ hơn gần sáu mươi phần trăm so với nhập từ Ý. Số tiền tiết kiệm chính là lợi nhuận của , Tiêu Dương quả nhiên lừa . Điều duy nhất hài lòng là mẫu mã thiết kế của nhà máy Chu Văn Bân bằng hàng Ý. Tiêu Dương khéo léo nịnh nọt, rằng gu thẩm mỹ của Anh thì tầm thường, kém xa giới nhà giàu ở Trung Đông. Abdullah mà gật đầu lia lịa.

 

 

Sau khi kiểm tra xong, mấy trong văn phòng của Chu Văn Bân uống , Tiêu Dương cam đoan với Abdullah:

 

 

“Thưa ngài Abdullah, về thiết kế, chúng sản xuất theo yêu cầu của Anh, gu của họ khá bình thường.”

 

 

ngài cứ yên tâm, mẫu mã cho bộ sưu tập mùa đông chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.”

 

 

“Đến lúc đó chúng sẽ thiết kế , gửi cho ngài xem. Cho đến khi ngài hài lòng, chúng mới tiến hành sản xuất.”

 

 

Abdullah nhấp một ngụm , gật đầu:

 

 

“Tiêu. Lô hàng trị giá 50 vạn tệ đối với chúng thì quá ít, chỉ là thăm dò thị trường. Nếu bán chạy, sẽ hợp tác lâu dài với .”

Loading...