Tần Mộng Nghiên rót một ly rượu cho Tiêu Dương:
“Sao chứ? Phải vì tên tiểu nhân La Vũ mà đau khổ sống, nghiến răng nghiến lợi với tên ác nhân Thi Gia Mộc ?”
Nói xong, cô uống cạn ly rượu của Tiêu Dương:
“Em học lớp 10, La Vũ học lớp 12, đầu tiên gặp là ở sân bóng rổ, em thấy ném ba điểm đặc biệt trai, đặc biệt nam tính......”
Tiêu Dương giật lấy cốc rượu dùng một :
“Dừng ! Đừng với những chuyện , , hứng thú với thế giới tình cảm của em.”
“Xì~ Anh xong là trong lòng dễ chịu đó mà!”
Tần Mộng Nghiên liếc xéo Tiêu Dương một cái bằng đôi mắt .
Tiêu Dương khẩy: “ gì mà khó chịu chứ, cao, giàu, trai, giới giang hồ còn gọi là 'cao phú soái' cơ mà.”
“Đến nơi nào mà các cô gái xinh chẳng cúi 'Chào ông chủ' chứ.”
Tần Mộng Nghiên hỏi: “Cao phú soái, kỹ thuật ở Sweetheart 18 ?”
Tiêu Dương đang uống rượu, sặc: “Khụ khụ khụ......”
Tần Mộng Nghiên khinh bỉ: “Tại đàn ông đều thích đến những nơi như ?”
“Em thấy Hoàng Hi Dung và Chu Dĩnh đều xinh mà! Chẳng lẽ phụ nữ ở những nơi đó còn hơn họ ?”
Tiêu Dương vẫy tay: “Cái em hiểu , một kiểu tình yêu, chỉ cần , cần .”
--- Chương 110 Ba Chiêu Phủ Của Thi Gia Mộc ---
Ngày hôm Tần Mộng Nghiên thể xuống giường tự do hoạt động. Bác sĩ kiểm tra cuối và đưa kết luận ngày mai thể xuất viện, Tiêu Dương vô cùng vui mừng.
Ở đây chẳng khác nào tù.
Tần Mộng Nghiên vô cùng bất mãn: “Ý là đại mỹ nữ như em bầu bạn mà còn vui ?”
Tiêu Dương khinh thường: “Em rõ xem ai là bầu bạn với ai! Nhìn mà ăn thì tác dụng quái gì! Hơn nữa, mấy hôm em mặt mày sưng húp, gì còn tâm trạng đó nữa.”
“Cái chuyện đó thật sự thú vị đến ?”
Tần Mộng Nghiên đưa khuôn mặt xinh lên trần nhà, hỏi một câu 'xoáy tâm hồn'.
Tiêu Dương hì hì: “Thú vị chứ. Thử một thể nữa.”
Lời còn dứt, Tần Mộng Nghiên bắt đầu cởi quần áo......
Lãnh Hàn Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-182.html.]
Tiêu Dương kinh ngạc mừng rỡ: “Này , em gì thế!”
“Một lời hợp là cởi quần áo ?!”
“Em đừng bậy nhé! sẽ gọi đấy!”
Tần Mộng Nghiên bực : “Hôm qua ăn lẩu xong tắm, khó chịu quá, em tắm! Anh nghĩ ghê nhỉ!”
Dọn dẹp xong nồi niêu bát đũa vứt ở góc tối qua, Tiêu Dương gọi điện cho của quán vỉa hè đến thu dọn. Vừa cúp máy, điện thoại của Hồ Huệ Quân gọi tới.
Bây giờ trừ khi việc cần xử lý ngay lập tức, Hồ Huệ Quân thường sẽ gửi email.
“Phòng PR của Tập đoàn Đại Hằng hôm nay gửi thông báo, chuẩn hủy hợp đồng của ba quý tiếp theo với chúng .”
Tiêu Dương khó hiểu: “Hợp tác quảng cáo của chúng thì liên quan gì đến phòng PR của tập đoàn họ?”
Hồ Huệ Quân: “Cái rõ.”
“Ngoài , Tập đoàn Đại Hằng hôm nay ký kết thỏa thuận đầu tư ý định với Công ty truyền thông Hợp Tung Dương Thành, dự kiến đầu tư hai mươi lăm triệu cho Hợp Tung Truyền Thông.”
“Tin tức lên báo tài chính !”
Nghe Hồ Huệ Quân xong, Tiêu Dương chìm im lặng.
“Tiêu Dương, đang ?”
“Ừm, đang đây.”
“Tiêu Dương, kháng nghị với Phòng Phát hành và Tuyên truyền Đại Hằng về việc hủy hợp đồng. Chuyện lúc đầu đích Thi Đại Hằng đồng ý với , cho dù kiện thì họ cũng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho chúng .”
Tiêu Dương: “Được, cô cứ tìm luật sư , dù kiện thì cũng một sớm một chiều.”
Hồ Huệ Quân: “Chuyện thứ hai định giải quyết thế nào?”
“Tiêu Dương, bây giờ thị trường đang gặp khó khăn, tất cả các quỹ đầu tư mạo hiểm đều thận trọng. đến Thượng Hải mấy ngày , ba công ty đều từ chối thẳng thừng.”
Tiêu Dương: “Cô cứ để nghĩ , họ chỉ mới đạt ý định đầu tư thôi, đợi tiền đầu tư về đến nơi mới đánh với chúng , cũng nhanh như .”
Chuyện hủy hợp đồng thì còn đỡ, dù hủy cũng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, khoản tiền quý một thanh toán .
Chuyện thứ hai thì rắc rối hơn, Tập đoàn Đại Hằng khá nổi tiếng ở trong nước, nếu họ đầu tuyên bố đầu tư Hợp Chúng Truyền Thông, thì đối với các quỹ đầu tư mạo hiểm khác đó chính là một tín hiệu định hướng.
Một khi họ đủ vốn và bắt đầu đối đầu với , nếu mất vị trí một về thị phần hiện tại, sẽ hình thành hiệu ứng domino.
Tần Mộng Nghiên tắm xong , thấy Tiêu Dương bên giường trầm tư, cô phiền , cầm khăn lau tóc.
Có vẻ như đến trụ sở Tập đoàn Đại Hằng để tìm hiểu nguyên nhân hủy hợp đồng.
Tiêu Dương Tần Mộng Nghiên: “Anh ngoài một chuyến, trưa mai sẽ đến đưa em thủ tục xuất viện.”