Không ngờ hai họ tái hợp .
Chu Dĩnh ở ghế phụ lái: “Ghế phụ lái ai qua ?”
Tiêu Dương đương nhiên dám là Mạc Phỉ từng .
“Chưa , mới lấy về là chia sẻ niềm vui với em .”
Chu Dĩnh mỉm : “Nhà chúng nhiều xe như , chắc ba em thường xuyên vui vẻ lắm.”
Tiêu Dương nhất thời nên lời......
Chu Dĩnh thì thầm: “Sau ghế phụ lái chỉ em thôi!”
Tiêu Dương dám hứa hẹn bằng lời , chỉ dám gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chu Dĩnh nghiêng đầu nhỏ: “Chị Tuệ Quân với em chuyện mua xe , chị giận lắm!”
Tiêu Dương khẩy: “Đánh cả đời, chẳng lẽ hưởng thụ một chút ?”
Nói xong liền bật loa: “Tiếp tục chơi nhạc! Tiếp tục nhảy!”
Thật khó xử khi phát hiện bên trong đĩa CD, thời buổi cũng Bluetooth, đành bật radio.
Chu Dĩnh phá vỡ sự ngượng ngùng: “Tiêu Dương, trung tâm thương mại , em tặng đĩa CD của JAY!”
Tiêu Dương hì hì: “Em chẳng đĩa CD ký tặng của Chris , để trong xe !”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chu Dĩnh lập tức buồn bã: “Em vứt hết .... Tiêu Dương..... em sai ......”
Tiêu Dương tự tát một cái, tự dưng nhắc chuyện gì, tỏ vẻ quá hẹp hòi.
Tiêu Dương lái xe đến trung tâm thương mại Nghi Thành, đây là trung tâm thương mại nhất Bằng Thành hiện nay, tâm trạng Chu Dĩnh vẫn còn buồn bã.
Tiêu Dương mỉm : “Chuyện qua thì cho qua , thật sự còn để tâm nữa, thể đem đùa giỡn nghĩa là thật sự bận tâm.”
Tiêu Dương cảm thấy đúng là đồ cặn bã.
Nếu gặp loại như phố, chắc hẳn sẽ nhịn mà vung nắm đấm.
Tầng 4 trung tâm thương mại Nghi Thành một cửa hàng âm thanh, bên trong đủ các loại đĩa than, đĩa CD và DVD phim ảnh.
Vài năm nữa những thứ sẽ thời đại đào thải, bây giờ vẫn đang thịnh hành.
Chu Dĩnh nắm tay Tiêu Dương, hai cùng chọn đĩa hát.
Tiêu Dương thấy đĩa hát của tên Chris rác rưởi , chú ý quan sát biểu cảm của Chu Dĩnh một chút.
Biểu cảm của Chu Dĩnh bình tĩnh, cố ý né tránh, giống như đang đĩa hát của một ca sĩ xa lạ, lướt qua nhanh chóng.
Ba năm tuổi trẻ từng trong mắt cô dường như trở thành quá khứ mờ mịt.....
“Chỉ bốn album thôi ?”
Chu Dĩnh cầm bốn album 【JAY】, 【Fantasy】, 【Eight Dimensions】, 【Ye Hui Mei】 đặt tay Tiêu Dương.
Tiêu Dương liếc : “ , hiện tại chỉ phát hành bốn album thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-159.html.]
Chu Dĩnh rõ ràng tìm hiểu kỹ trong thời gian , những thứ Tiêu Dương thích, bây giờ cô đang học cách tìm hiểu.
“Tiêu Dương, em thích bài 【Tình yêu từ thiên niên kỷ 】.”
Tiêu Dương cầm album thanh toán: “Anh thích bài 【Ba, con về 】.”
Chu Dĩnh rõ ràng hết tất cả các bài hát của JAY , cô nhẹ nhàng véo Tiêu Dương một cái:
“Xì! Toàn bậy!”
Mua xong CD, hai tìm một nhà hàng Tây ở tầng sáu, Tiêu Dương gọi món xong, Chu Dĩnh mở lời:
“Cuối tuần về Ngạc Thành ?”
Tiêu Dương thắc mắc: “Sao thế? Em về đó chuyện gì ?”
Chu Dĩnh gật đầu: “Ông nội em hình như khỏe lắm, em cùng ông Dương Thành khám. Hẹn là cuối tuần .”
Trong lòng Tiêu Dương giật , Hoàng Hi Dung cũng ở Dương Thành, c.h.ế.t tiệt.....
Dương Thành rộng lớn như , chắc chắn sẽ đụng mặt, Tiêu Dương quan tâm hỏi:
“Không vấn đề gì lớn chứ?”
Chu Dĩnh lắc đầu: “Em cũng , ông cố chấp, ba em ở Đông Bắc, nên em về đưa ông khám.”
Tiêu Dương trực tiếp đồng ý: “Được thôi, cuối tuần cùng em một chuyến, dù cũng chẳng việc gì.....”
Tiêu Dương hết lời, điện thoại trong túi rung lên.
Trong lòng thắt .
Tiêu Dương thầm mắng sơ suất, vẫn để tâm đến chuyện mua điện thoại mới.
Anh lén điện thoại, là Vương Kim gọi điện đến, thở phào một , nhận cuộc gọi.
Vương Kim: “Tổng giám đốc Tiêu! Hai đoạn phim quảng cáo công ích còn thành , xem khi nào thời gian đến studio kiểm tra ạ?”
Tiêu Dương kinh ngạc: “Nhanh ?”
Vương Kim : “Loại chỉ là phim quảng cáo thôi, đổi bối cảnh một chút là xong, mất quá nhiều thời gian.”
Tiêu Dương vẫn chắc: “Tất cả đều xong ?”
Vương Kim khẳng định: “Đã xong hết , Tổng giám đốc Tiêu, khi nào thể đến?”
Tiêu Dương chút khó xử, vì hẹn Chu Dĩnh cuối tuần .
Chu Dĩnh thấy giọng Vương Kim, thấy Tiêu Dương lộ vẻ khó xử:
Chu Dĩnh nhỏ giọng : “Anh cứ lo việc của , em đưa ông nội cũng mà...”
Tiêu Dương cũng đang định chuyện thành lập công ty điện ảnh với Vương Kim:
“Thế , thứ Bảy tuần ghé qua một chuyến, tiện thể việc bàn với .”
Cúp điện thoại, Tiêu Dương chắc chắn:
“Em tự xoay sở ?”