Sáng sớm, điện thoại của Hồ Tuệ Quân cứ gọi mãi cho Tiêu Dương, nhưng bắt máy.
Kết quả là đến lúc lên lớp nó vẫn reo ngừng.
Tiêu Dương bất lực, gửi một tin nhắn cho Hồ Tuệ Quân, sẽ gọi cho cô .
Trưa về đến ký túc xá, Tiêu Dương gọi cho Hồ Tuệ Quân, nối máy, Hồ Tuệ Quân gào lên:
“Tiêu Dương, với Chu Dĩnh thế? Tối qua cô gọi cho em mãi ngừng.”
Tiêu Dương lơ : “Không gì, thích phụ nữ ngoan ngoãn, cô ngoan.”
Hồ Tuệ Quân kinh ngạc kêu lên: “Tiêu Dương, điên !”
Tiêu Dương khà khà: “Có lẽ đúng là một chút.”
Hồ Tuệ Quân bất lực: “Người hết với em , gì to tát mà bỏ qua ?”
Sau đó tiếp tục : “Hơn nữa, hai cũng ngủ với , lẽ nào kết thúc như ?”
Tiêu Dương tỏ vẻ hờ hững: “Ngủ thì ? Cái màng trinh đó vá ?”
Hồ Tuệ Quân Tiêu Dương chọc tức: “Tiêu Dương! Em mắng c.h.ế.t tiệt, xem đang cái gì thế!”
Tiêu Dương thở dài: “Hồ Tuệ Quân, bây giờ tâm trạng cãi với em. Chuyện giữa bọn em đừng xen , cứ thế , cúp máy đây.”
Hồ Tuệ Quân vội vàng : “Khỉ thật! Tiêu Dương… Alo… Alo…”
Nghe tiếng tút dài, Hồ Tuệ Quân tức giận quăng điện thoại tường:
“Đồ tra nam!”
“Đồ ngu xuẩn!”
Đoạn Hoành Bác ở ký túc xá, Lôi Ân và Trịnh Hạo dựng tai Tiêu Dương chuyện điện thoại.
Hai họ tận mắt thấy Chu Dĩnh ở quán bar, thái độ đó là đủ để thấy cô thích Tiêu Dương.
Cô gái nghiêng nước nghiêng thành như mà Tiêu Dương nhẫn tâm chia tay ?
Trịnh Hạo: “Thằng út! Mày là chia tay chị dâu chứ?”
Tiêu Dương vẻ uể oải: “Có lẽ sự chia ly ngắn ngủi là để gặp gỡ hơn.”
Trịnh Hạo hiểu: “Mày chuyện triết lý gì với tao thế, rốt cuộc là ?”
Thằng cả Lôi Ân đột nhiên một câu giật : “Thằng út, mày cắm sừng đấy chứ?”
Tiêu Dương lườm một cái: “Thằng cả, vẫn nên giữ phong cách lạnh lùng ít , đừng mở miệng chuyện!”
Chiều học xong tiết đầu tiên.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sau đó là tiết học công khai.
Tiêu Dương Mạc Phi gọi khỏi lớp.
Mạc Phi mặt nghiêm túc: “Tiêu Dương, lát nữa tiết học công khai cùng em! Em chuyện với !”
Tiêu Dương thắc mắc: “Các cô cũng học tiết ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-134.html.]
Mạc Phi lắc đầu: “Chúng em học tiết , Chu Dĩnh , cô ở ký túc xá học, em lén đến tìm !”
Trịnh Hạo lắc đầu, đào hoa của thằng út cũng nhiều quá ! Cứ ngỡ Tiêu Dương bắt cá hai tay, chuyện vỡ lở, cô gái xinh đến tìm Tiêu Dương để cho nhẽ.
Mạc Phi kéo Tiêu Dương góc lớp học lớn, đôi môi xinh mấp máy tỏa hương thơm:
“Anh đêm qua Chu Dĩnh hề ngủ một chút nào !”
Tiêu Dương tỏ vẻ thờ ơ:
“Làm , ngủ cùng cô . Không ngủ mãi thì thành siêu nhân ?”
Mạc Phi tức giận:
“Tiêu Dương! Anh nghiêm túc một chút ! Chu Dĩnh từ hôm qua đến giờ, ở ký túc xá cứ tự dưng nước mắt rơi lã chã, mắt sưng húp cả lên, mà còn ở đây mỉa mai!”
Tiêu Dương nghiêm túc hơn một chút: “Cô gì thì thẳng , đang đây.”
Mạc Phi thở dài: “Em chuyện hôm qua để ý, em thể giúp cô giải thích! Có hiểu lầm trong chuyện !”
Tiêu Dương thầm thấy buồn : “Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?”
Là concert? Hay là mắt mù ?
Mạc Phi đỏ mặt: “Cũng chút liên quan đến em, chung là chuyện dài.”
Tiêu Dương khà khà: “Vậy cô tóm tắt ngắn gọn .”
Mạc Phi sắp xếp lời , ấp úng:
“Hôm qua ăn với Kris, thực cũng chút liên quan đến em?”
Tiêu Dương lập tức nắm bắt trọng điểm, Mạc Phi:
“Ồ?! Các cô còn ăn cùng ?!”
Mạc Phi vội vàng xua tay: “Không ăn! Là bài hát mới của !”
Tiêu Dương hiểu , gật đầu, lạnh:
“Hừm, hiểu , các cô chỉ ăn cơm cùng , mà khi ăn cơm còn bài hát mới của nữa đúng !”
Giọng Mạc Phi cao lên: “Anh em , như !”
Khiến các bạn học xung quanh đều sang.
Giảng viên của tiết học hôm nay là giáo sư Thạch hôm nọ, ông hai một cái nhịn gì.
Mạc Phi cầm cuốn sách của Tiêu Dương bên cạnh che đầu, hạ thấp giọng:
“Chúng em xem xong concert, Kris đó tặng album chữ ký, để điện thoại của em ở hậu trường…”
“Hôm qua gọi điện sẽ gửi album mới đến, bài hát mới cho chúng em , là cùng ăn một bữa…”
“Em cũng chỉ nghĩ là tạo bất ngờ cho Chu Dĩnh thôi mà… nên …”
“Kết quả là khi đang ăn, bài hát mới ở trong xe, dùng loa xe âm thanh sẽ hơn…”
“Thế là ăn xong thì qua xe bài hát mới…”