Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-09-26 04:14:20
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điều duy nhất là quá tốn củi. Đối với những gia đình nghèo khó, đừng là xây lò sưởi kiểu tường (kang), ngay cả củi họ cũng để đốt!
Sáng sớm, Hạ Trường Hải vẫn như thường lệ. Sau khi cho gia súc ăn xong, bắt đầu ăn sáng. Những chiếc bánh đậu dính ấm nóng, ăn kèm với nước tương dưa muối. Rồi thêm một bát cháo chua cay. Hương vị đó, một chữ "sảng" thôi cũng đủ để diễn tả.
Cũng bởi thời đại vật chất dư dả, trong đầu nghĩ cách để lấp đầy cái bụng. Nếu , món "đặc sản" chính hiệu miền Bắc , ba năm mươi năm nữa, trăm đồng, liệu ăn ? Đừng chê đắt, đến lúc đó, khi còn ông chủ tranh bán chứ!
"Anh cả, hôm nay lên núi săn ?" Vương Hỉ Đống ngậm điếu thuốc, "tạch" một tiếng hút một , lập tức lộ vẻ mặt khổ sở. Thằng nhóc Hạ Trường Hải săn b.ắ.n giỏi, ngày nào cũng mong ké một bữa ngon. Cũng may là nhà họ Hạ và nhà họ Vương phân biệt gì, cộng thêm Hạ Trường Hải đủ hào hiệp, nếu , sớm đuổi thằng nhóc !
Hạ Trường Hải bình thản nhai bánh màn thầu, nghĩ nghĩ, lắc đầu : "Mới chỉ trận tuyết thứ hai, núi tuyết còn dày lắm."
"Đợi vài ngày nữa tuyết đóng rắn hơn hãy ."
Săn b.ắ.n mùa đông, an luôn là ưu tiên hàng đầu. Nếu tuyết đóng rắn, quá dày, giẫm lên, giống như giẫm bông . Bề ngoài vẻ tuyết dày nửa , nhưng một chân giẫm xuống là lún thẳng đến tận đáy! Những thợ săn lão luyện gặp tình huống , trừ khi việc vô cùng khẩn cấp, nếu tuyệt đối sẽ lên núi. Trong lòng họ hiểu rõ, mạng sống quan trọng hơn kiếm tiền! Đi trong lớp tuyết dày như , chỉ riêng việc tiêu hao thể lực gấp mấy bình thường. Đó là kể đến những nguy hiểm tiềm ẩn lớp tuyết. Vạn nhất giẫm hụt, rơi hố tuyết, thì thảm !
Vương Hỉ Đống hiển nhiên cũng hiểu điều , Hạ Trường Hải xong, lặng lẽ gật đầu. Chỉ lo nghĩ đến việc lên núi "săn thú rừng", mà quên mất chuyện !
Vậy thì đợi vài ngày nữa . Dù thì mấy tháng nay, cũng chẳng việc gì quan trọng. Mọi thiếu đủ thứ, duy chỉ thiếu thời gian.
Khi tâm tư gác , nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng đũa chạm bát sứ. Mấy đang ăn uống vui vẻ thì bên ngoài đột nhiên tiếng gọi.
"Xin hỏi đồng chí Hạ Trường Hải nhà ?"
Đồng chí...? Cách xưng hô khiến Hạ Trường Hải sững sờ một chút. Anh là đầu lĩnh săn b.ắ.n của trấn, ngày thường, gọi là thợ săn Hạ, trực tiếp gọi tên . Duy chỉ cách gọi "đồng chí" , ít gọi! Dường như chỉ mấy thanh niên trí thức trong đại đội là thích gọi như .
Đang suy nghĩ, Vương Như Hải đang chơi ngoài sân đẩy cửa . Khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt thằng bé đột nhiên đổi. Không chỉ nó, Hạ Trường Hải và những khác từ trong nhà bước , thấy khách đến, tim lập tức thắt .
Là cảnh sát! Hơn nữa cảnh sát địa phương. Nhìn quân phục, trông giống cảnh sát từ tỉnh thành hoặc thành phố lớn! Bởi vì chỉ quân phục của họ mới màu xanh ô liu. Quân phục của cảnh sát bên huyện vẫn là màu trắng, kịp !
Trong chính đường nhà họ Hạ, khí chút nặng nề. Mẹ của Hạ Trường Hải, Lý Hiểu Quyên, ánh mắt đầy căng thẳng, thẳng mấy bước , hai tay vô thức nắm chặt, môi vì lo lắng mà tái nhợt. Trước đây con trai bà gặp bọn buôn , bà từng giao thiệp với cảnh sát huyện. hiện tại—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-294.html.]
Người đến cảnh sát huyện, mà là từ tỉnh thành! Trong nhận thức của bà, tỉnh thành đều là những "thông thiên", giống như những quan lớn quyền cao chức trọng. Những năng lực như , đường xa, quản ngại khó khăn đến tận nơi hẻo lánh , chắc chắn là chuyện lớn. Cuộc sống gia đình bà mới khởi sắc: con trai tiền đồ, nhà cửa cũng sửa sang, ngày càng hơn. Nếu lúc mà chuyện gì trục trặc, Lý Hiểu Quyên thật sự chịu nổi.
Không chỉ riêng bà, Vương Hỉ Đống và Vương Như Hải cũng yên. Trong lòng họ, cảnh sát đến nhà, chắc chắn chuyện lành. Lần cảnh sát đến là vì bọn buôn . Lần trong làng án hình sự nào, nhưng cảnh sát đến tận nhà, cả hai càng hoảng hơn.
Vương Hỉ Đống lén lút hiệu bằng mắt cho em trai, nó nhanh chóng ngoài gọi . Hạ Trường Hải để ý đến những động tác nhỏ của hai em, sắc mặt bình tĩnh, thần thái trầm . Anh cũng sợ phạm tội, nếu thật sự chuyện, đối phương sẽ khách sáo như . Tuy rằng chút tiếng tăm ở vùng quê, nhưng đến tỉnh thành thì chẳng là gì cả. Anh thực sự thắc mắc, phạm tội, tại cảnh sát tỉnh thành tìm ?
Hạ Trường Hải cũng nghĩ , bản từng đến tỉnh thành, càng gây chuyện ở đó. Nói là "đầu cơ trục lợi", bây giờ những năm 70 nữa, tội danh sớm bãi bỏ . Số tiền kiếm , đặt ở tỉnh thành, còn chẳng đủ để khuấy động một chút sóng gió, càng đừng nghĩ đến việc kinh động đến công chức cấp cao đặc biệt xuống làng.
Người đàn ông trung niên đến thấy Hạ Trường Hải thần sắc trấn định, thầm gật đầu. Sau đó chủ động đưa tay : "Chào đồng chí Hạ Trường Hải, là Tôn Vệ Dân, đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự thành phố Trường Hạ."
Tôn Vệ Dân tiếp lời: "Lần mời mà đến, là nhờ đồng chí một việc."
Tim Hạ Trường Hải "thịch" một cái, vội vàng hỏi: "Việc gì ạ?"
Mèo Dịch Truyện
"Chuyện là như thế ..."
Theo lời giải thích của Tôn Vệ Dân, Hạ Trường Hải cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện, còn liên quan đến "An Khai Sơn". Trước đây Hạ Trường Hải giao dịch An Khai Sơn vài với , đối phương kiếm ít tiền. Những cây An Khai Sơn đó, trong giới của đối phương cơ bản là tiêu thụ nội bộ. Số nhiều lên, bắt đầu tò mò vật từ mà —dù thì dược liệu khan hiếm. An Khai Sơn quá sức hấp dẫn, các ông chủ lớn động lòng, điều tra một hồi, liền tìm đến Hạ Trường Hải.
Đừng thấy Hạ Trường Hải từng đến tỉnh thành, nhưng trong giới dược liệu, khá tiếng tăm, đều "Làng Ninh Hạ một thợ săn lợi hại". Tôn Vệ Dân đến là vì chuyện : Thành phố Trường Hạ một nhóm tội phạm khi gây án trốn rừng sâu. Nếu là mùa xuân hoặc mùa hè, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn, nhưng bây giờ tuyết lớn phong tỏa núi. Lực lượng cảnh sát của tỉnh thành tuy đông đảo, nhưng nếu tiến núi quy mô lớn, dễ xảy tai nạn, ai sẽ chịu trách nhiệm nếu chuyện?
Vì , họ tìm một thợ săn giỏi, để nắm rõ vị trí của tội phạm, đó cử đội đột kích trực tiếp đánh hang ổ. Như , cả chi phí lẫn hiệu quả đều hơn việc tiến núi quy mô lớn. Vấn đề nan giải là—tìm ai núi? Đây chính là lý do Tôn Vệ Dân tìm Hạ Trường Hải, núi, đối phó là dã thú thông thường, mà là những kẻ côn đồ tàn ác, hung hãn! Xét về sự ranh mãnh, hung tàn, bọn côn đồ và dã thú cùng đẳng cấp, cần một thợ săn giàu kinh nghiệm, trầm tĩnh, cẩn thận. Hạ Trường Hải, vặn đáp ứng những điều kiện .
Tôn Vệ Dân Hạ Trường Hải, : "Nếu đồng chí khó khăn, ý kiến gì, cứ thẳng. Không cũng ." Hạ Trường Hải trầm tư một lát, trả lời: "Không khó khăn gì, khi nào thì xuất phát?"
Tôn Vệ Dân , mặt lộ vẻ vui mừng. Hạ Trường Hải bổ sung: "Càng nhanh càng ! buổi chiều chuẩn một chút."
"Được!"
Đợi Tôn Vệ Dân , Lý Hiểu Quyên nín nhịn cả bụng lời , bèn lên tiếng: "Tiểu Phong, con đồng ý với họ? Chuyện liên quan gì đến chúng , còn nguy hiểm nữa!" Theo bà, chuyện chẳng ăn nhập gì đến nhà bà, còn rủi ro.