Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:53:06
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Vương Hy Đống vặn bắt Vương Như Hải, ghì bé xuống đùi cù lét, miệng lẩm bẩm: “Cái thằng nhóc đúng là…”
“Thôi nào, thím , nếu nhanh lên thì hôm nay chúng sẽ kịp lên thành phố .” Hạ Trường Hải giục.
Mèo Dịch Truyện
“Được , .” Châu Tú Cầm thấy khuyên thì cũng thêm gì nữa.
Trong lòng bà hiểu, trẻ tuổi cách ở riêng của họ, lớn mà quản quá nhiều thì ngược .
Dưới sự giúp đỡ của Châu Tú Cầm, mười hai con chồn tía nhanh chóng xử lý xong.
Hạ Trường Hải về nhà lấy mật gấu và da hươu, đằng nào cũng lên thành phố thì tiện thể xử lý hết một lượt.
Điều đáng là Vương Như Hải thành phố thì nhặng xị đòi theo.
Ban đầu, Châu Tú Cầm đồng ý.
Không ngờ thằng bé lanh lợi vô cùng, chạy nịnh nọt Hạ Trường Hải một cách ngừng nghỉ, trông dáng vẻ y như một tiểu tùy tùng. Hạ Trường Hải chịu nổi đành giúp vài câu, Châu Tú Cầm mới đồng ý cho bé .
Tuy nhiên, Hạ Trường Hải 'ước pháp tam chương' với Vương Như Hải: Nếu đường lời, lập tức kêu nó đưa về!
Đến lúc đó, đừng là mua đồ ăn ngon, về nhà còn ăn đòn một trận, đánh cho liệt giường!
Vương Hy Đống xong, trong lòng vui đến mức nào, dạy dỗ Vương Như Hải từ lâu , chỉ là Châu Tú Cầm luôn che chở nên cơ hội.
Bây giờ thỏa thuận , cho dù Vương Như Hải mách bố Vương Hòa Bình thì cũng lý!
Vương Như Hải trai với vẻ mặt gian, rục rịch tay, trong lòng đột nhiên ngần ngại nữa.
Thành phố Thạch Hồ.
Hạ Trường Hải và Vương Hy Đống tò mò đánh giá thứ xung quanh.
Nhìn vẻ mặt và tư thế của họ, là ngay từ quê lên.
Đương nhiên, nếu thật sự là một kẻ nhà quê từng thấy việc đời thì chỉ một Vương Hy Đống mà thôi.
Hạ Trường Hải thì mang theo một tâm trạng hoài niệm nhiều hơn.
Đôi khi, đất nước phát triển quá nhanh cũng là .
Cả nước cũng xây dựng cơ sở hạ tầng lớn, tuy nâng cao mức sống của dân, nhưng cũng khiến nhiều thứ dần biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Đối với những như Hạ Trường Hải, trải qua thời đại đó, đây chắc chắn là một sự tiếc nuối.
Kiếp , trong dòng chảy cuồn cuộn của thời đại, Hạ Trường Hải bất do kỷ.
Khi còn trẻ, chỉ tâm ý cuộc sống phồn hoa đèn hồng rượu xanh, cho rằng đó mới là mục tiêu của đời , tâm trí để ý đến những và những việc xung quanh.
Thế nhưng đến khi tỉnh ngộ thì chuyện thể cứu vãn.
Còn kiếp , Hạ Trường Hải quyết định sống thật , cảm nhận từng chút một trong cuộc sống.
“Anh cả, chúng định ?” Vương Hy Đống trong lòng thắc mắc, đường đến các cửa hàng quốc doanh, nhưng hướng hiện tại của họ rõ ràng là đúng.
Hạ Trường Hải hăm hở quan sát thứ xung quanh, tùy tiện : “Trước hết Hẻm Chợ Trời xem thử.”
Hẻm Chợ Trời tương tự như các chợ trời , là nơi giao dịch tự phát của dân.
Trong quá khứ, khi chế độ kinh tế kế hoạch chiếm ưu thế, nơi đây từng là “ổ đầu cơ trục lợi” nổi tiếng, thường xuyên kiểm soát.
Tuy nhiên, những năm gần đây, chính sách phần điều chỉnh, quy mô Hẻm Chợ Trời cũng ngày càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-25.html.]
Mặc dù hợp pháp hóa, công khai hóa, nhưng sự kiểm soát nới lỏng nhiều, đến cả những dân thường như Hạ Trường Hải cũng thể tự do .
Hạ Trường Hải nhờ ký ức kiếp nên rằng, mười mấy năm , khu vực Hẻm Chợ Trời sẽ xây dựng thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Thạch Hồ – Trung tâm Thương mại Nhân dân Thạch Hồ.
Nghe trung tâm thương mại giúp nhiều kiếm bộn tiền, trở thành những “hộ vạn nguyên” mà ai cũng ngưỡng mộ.
Đương nhiên, những điều đối với Hạ Trường Hải quan trọng. Anh đến Hẻm Chợ Trời chủ yếu là để tìm hiểu giá cả thị trường. Bởi vì ai cũng , những mặt hàng nhà nước thu mua thống nhất thường giá định hợp lý.
Những nhân viên cửa hàng quốc doanh chỉ theo quy định, quan tâm đến chất lượng hàng hóa , trong đó nhiều mánh khóe. Nói đơn giản là cứ cho tiện nhất.
Những nhân viên cầm lương cố định, mỗi ngày chỉ mong đến giờ tan ca, nhanh chóng thành công việc trong tay. Còn việc “phục vụ nhân dân” thì cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi.
Phía tây thành phố Thạch Hồ, nhiều tiểu viện san sát , chia khu vực thành hàng trăm mảnh đất lớn nhỏ khác .
Các con hẻm hình thành giữa các tiểu viện chồng chéo phức tạp, ngay cả bản xứ sinh và lớn lên ở đây, đôi khi cũng lạc đường.
Nhìn từ xa, phía giống như một con hẻm cụt, nhưng đến gần mới phát hiện , lối hẻm còn một khe hở nhỏ.
Chính vì địa hình độc đáo , ngay cả trong thời kỳ kiểm soát nghiêm ngặt nhất, việc tự do giao thương ở đây cũng bao giờ ngừng nghỉ.
Trải qua bao năm phát triển, ai thể rõ Hẻm Chợ Trời rốt cuộc quy mô lớn đến mức nào.
Trong dân gian Thạch Hồ truyền miệng một câu : Chỉ cần tiền, ở Hẻm Chợ Trời, gì là mua ! Câu tuy khoa trương, nhưng cũng đủ để chứng minh quy mô to lớn của Hẻm Chợ Trời.
Ôi, hình như xa .
Hạ Trường Hải dẫn Vương Hy Đống và Vương Như Hải, thành thạo luồn lách qua hàng chục con hẻm.
Con đường , kiếp hàng chục , dù thời gian trôi qua, bao nhiêu năm , những con đường quanh co đó vẫn in sâu trong tâm trí , thể nào quên .
Họ thẳng về phía , khi rẽ qua một khúc cua, cuối cùng cũng đến một khu vực rộng rãi hơn một chút.
Vừa bước khu vực , một trận ồn ào náo nhiệt ập tới, như thể ngay lập tức bước một thế giới khác.
Vương Như Hải vốn còn mơ màng, lập tức tiếng ồn ào cho tỉnh táo.
“Cái …” Cậu bé trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, rời mắt khỏi thứ xung quanh.
Phóng tầm mắt xa, khắp nơi đều là các loại quầy hàng.
“Nào, mau đến xem đây! Lợn béo nhà nuôi, sáng nay mổ, chỉ chín hào một cân! Không phiếu thì thêm ba hào!”
“Bán kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô ngọt lịm giòn tan, năm phân một xâu!”
“Quần ống loe kiểu mới nhất, chỉ còn tám chiếc thôi, ai thích thì đừng chần chừ, chậm tay là hết đấy!”
“Gà mái già, sáu hào một cân, bán rẻ đây!”
…
Người bán thịt, bán đặc sản núi rừng, bán đồ dùng sinh hoạt… Các loại hàng hóa quầy vô cùng phong phú, hề kém cạnh so với các cửa hàng quốc doanh.
Hơn nữa, điểm khác biệt lớn nhất giữa nơi đây và cửa hàng quốc doanh chính là sự nhiệt tình của các chủ quầy. Ở đây, tất cả các chủ quầy đều sức rao hàng, kéo khách.
Vương Như Hải những tiếng rao hàng vang lên ngớt, hiểu trong lòng dâng lên một khao khát móc tiền mua đồ.
Đương nhiên, trong cái chợ náo nhiệt , cũng một vài chủ quầy khác biệt, trông họ vô cùng lạnh lùng.
Vương Hy Đống tò mò đến gần xem xét, khi khỏi kinh ngạc thốt lên: “Hay thật!”