Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:56:28
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Được Hạ Trường Hải nhắc nhở, Vương Hỉ Đống lập tức phản ứng: "Vậy chúng ? Có cần đến đồn cảnh sát ?" Vương Hỉ Đống theo bản năng sờ con d.a.o găm bên hông, vẫn khá tự tin khả năng một chọi ba của . dù đây cũng là địa bàn của đối phương, ai mà chúng còn đồng bọn nào khác .
Hạ Trường Hải suy nghĩ vài giây, lắc đầu : "Đến đồn cảnh sát cũng vô ích."
"Chúng tay, cảnh sát sẽ can thiệp."
"Chúng cũng thể cứ trốn trong nhà hàng mãi !"
"Hơn nữa, chúng cũng loại dễ bắt nạt…"
Nói , Hạ Trường Hải khẽ vỗ gói đồ hình chữ nhật dài mà đang kẹp, để lộ một góc của vật bên trong. Vương Hỉ Đống thấy, mắt liền sáng rực lên.
"Đại ca, mang thứ theo từ khi nào ! Không kiểm tra an ninh qua ?"
"Hừ, tự cách của ."
Muốn cướp ? Hừ!
Ai cướp ai còn !
Có thứ , Vương Hỉ Đống lập tức thêm tự tin, còn thận trọng như lúc nãy nữa. Khó khăn lắm mới đến thành phố Thạch Hồ một chuyến, nếu về tay , mấy đứa nhỏ ở nhà chắc chắn sẽ loạn cho xem.
Thế là, họ mua bánh lò, bánh tào tử, bánh móng cọp (một loại bánh ăn vặt đường phố), kẹo vẽ… Những thứ đều rẻ, đa chỉ vài phân, loại đắt hơn cũng chỉ vài hào. Tuy mua nhiều thứ, nhưng tổng cộng đến mười đồng. Hai còn đợi một mẻ bỏng ngô, mua thêm vài chai nước ngọt Kiện Lực Bảo.
Vừa ăn.
Mấy theo phía mà thèm tức. Thời đó, thu nhập của dân thường cao, mức sống của nhiều gia đình thành phố còn chẳng bằng gia đình nông thôn. Nông thôn ít nhất còn đất đai, thể tự trồng khoai lang, ngô các loại. Tuy khó mà một bữa ăn ngon, nhưng cũng đến nỗi c.h.ế.t đói. Nếu cuộc sống thực sự quá khó khăn, ai liều mạng cái chuyện cướp bóc . Trong cảnh còn đủ ăn, tiền mà mua những món ăn vặt đường phố đó?
Đặc biệt là chai nước ngọt Kiện Lực Bảo , chất lỏng màu cam vô cùng bắt mắt, khi lắc lư thì những bọt khí bên trong ngừng lăn tăn, thôi đủ khiến nuốt nước bọt. Chai nước ngọt giá hề rẻ, một đồng hai hào một chai, nhiều thành phố còn tiếc tiền dám mua. Thế mà hai tên , mỗi đứa mua tới ba chai!
"Hai thằng , đúng là thích khoe khoang, lát nữa chúng sẽ cướp sạch những thứ chúng mua!" Tên tráng hán nuốt nước bọt, với vẻ độc ác.
Mấy còn đều gật đầu đồng tình. Chúng ở đây lạnh đói, còn cẩn thận để phát hiện, trong khi hai "con dê béo" ăn uống vui chơi suốt đường, tiêu d.a.o tự tại. Người còn tưởng chúng là lũ phá gia chi tử của nhà địa chủ ngày xưa.
Lang thang hơn nửa tiếng, Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống cuối cùng cũng la cà nữa, thẳng về phía bến xe phía Tây. Thấy cảnh , tên tráng hán cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cần theo dõi như một thằng ngốc nữa. Hắn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-165.html.]
"Đi, chặn chúng ở phía !"
"Hôm nay nhất định cướp sạch thứ chúng!"
Hoàng Thổ Giác là con đường tất yếu để đến bến xe phía Tây. Khi Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống đến đây, họ phát hiện phía và phía đều hai , ăn mặc giống như đang bán hàng rong bên đường. Họ quanh, bên trái là một gò đất nhỏ, bên xa là một khu rừng cây nhỏ. Nơi tiến thể công, lui thể thủ, nếu nạn nhân chống cự, bọn cướp thể nhanh chóng bỏ trốn, đồng thời cũng ngăn chặn nạn nhân chạy thoát.
Hạ Trường Hải nháy mắt với Vương Hỉ Đống. Nếu đối phương thực sự là bọn cướp, chắc chắn sẽ tay ở đây. Quả nhiên, họ nửa đường, phía đột nhiên dừng , còn phát một tiếng kêu khẽ. Hạ Trường Hải kỹ, chỉ thấy ở khúc cua phía , bảy chắn kín con đường đất vốn rộng. Chúng đứa cầm d.a.o găm, đứa cầm gậy sắt, đao lớn, mặt đều che bởi vải, rõ. Hạ Trường Hải liếc mắt nhận , tên tráng hán dẫn đầu chính là kẻ gặp ở nhà hàng. Tên thậm chí còn quần áo, đúng là quá ngông cuồng.
"Chúng mày cho rõ đây, thừa lúc lão tử nổi điên, cút ngay!" Một tên đại hán vạm vỡ, tay nắm chặt một thanh đao dài, mũi đao chỉ những khác ngoài Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống, gầm lên.
Mèo Dịch Truyện
Lời thốt , những nào dám thêm nửa lời. Họ cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, vội vàng chạy . Tuy một trong lòng đầy nghi hoặc, hiểu vì bọn cướp tài sản của họ. ai dám đầu hỏi cho lẽ. Nhỡ vì sự do dự của mà chọc giận bọn cướp hơn nữa, thì rắc rối lớn . Dù , ai cũng , bọn cướp vốn tàn nhẫn độc ác, chuyện gì cũng !
Đợi những liên quan đều hết, bảy tên cướp chậm rãi về phía Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống, dừng cách họ bảy tám mét.
"Chà, hai em các cũng oai phong phết nhỉ!" Một đàn ông mặc áo bông xanh đậm lên tiếng, cao một mét bảy lăm, giọng điệu đầy khinh thường. Hắn vốn nghĩ sẽ xem trò hề của Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống, nhưng ngờ, hai thấy một đám cướp như mà mặt chẳng chút biểu cảm nào, cũng hề ý định bỏ chạy. Tên đàn ông gầy gò hơn, tức là Vương Hỉ Đống, thậm chí còn nở một nụ khó hiểu. Điều khiến bực bội trong lòng: lẽ nào chúng nhận đây là cướp ?
Hạ Trường Hải căn bản thèm để ý đến tên lính quèn , mắt thẳng tên tráng hán dẫn đầu, giọng điệu lạnh lùng phun hai chữ:
"Tránh !"
Hai chữ thốt , bộ hiện trường lập tức im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng thể thấy. Tên tráng hán trợn tròn mắt, vẻ mặt thể tin nổi, như thể nhầm: "Mày gì?"
"Đại ca , chó cản đường, mấy mau cút sang một bên !" Vương Hỉ Đống cau mày, hét lớn.
"Ha ha ha!" Tên tráng hán tức đến bật , liên tục ba tiếng "Hay", "Ta lăn lộn trong nghề năm sáu năm , đây là đầu tiên gặp loại gan như các ngươi."
Sau đó, đầu với một đàn ông mặc áo bông vàng:
"Lão Tam!"
Vừa gọi, dùng áo lau con đao dài trong tay, "Tao đổi ý , lát nữa cắt lưỡi hai thằng , chặt đứt cả gân tay gân chân của chúng!"
"Được." Người đàn ông mặc áo bông vàng lạnh lùng đáp một tiếng, im lặng. Mắt lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo, từ xa, giống như một con sói đói, toát khí tức âm u. Hạ Trường Hải hề những lời hăm dọa của chúng cho sợ hãi.
"Nghe khẩu khí của các ngươi, cái nghề cướp bóc đầu nhỉ?" Hạ Trường Hải nở nụ càng lúc càng lạnh lẽo.