Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 159:1900 ---

Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:55:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống khi xuống núi thì thẳng đến thành phố Thạch Hồ. Ban đầu Hạ Trường Hải định đến An Sơn để bán tấm da linh miêu đó, tiện thể bán luôn mấy thứ khác cho An Sơn. tìm một vòng ở Hẻm Chợ Trời mà thấy tên An Sơn. Anh suy nghĩ một lát, dù da linh miêu cũng là thứ gì quá hiếm lạ, bán cho cửa hàng quốc doanh chắc cũng khác biệt nhiều, thế là đưa Vương Hỉ Đống thẳng đến cửa hàng quốc doanh. Trước đây họ đến đây chủ yếu là mua đồ, bán đồ nhiều. Hạ Trường Hải thầm tự động viên trong lòng!

 

Cũng như khi, cửa hàng quốc doanh ít khách. Tuy giá cả ở đây chăng như ở Hẻm Chợ Trời, nhưng bù hàng hóa đa dạng, hơn nữa còn uy tín của nhà nước bảo đảm. Đối với những dân làng núi cả đời cần mẫn lao động đất đai, cửa hàng quốc doanh cũng đáng tin cậy như quốc gia . Nói đơn giản là, đáng tin cậy!

 

Thực tế đúng là như . Thái độ phục vụ của cửa hàng quốc doanh thể gọi là , nhưng thời đại , ít còn kén chọn những điều đó khi mua sắm!

 

Hai bước khu bán hàng phía bên trái của cửa hàng quốc doanh. Bên rõ ràng ít hơn bên . Chỉ thấy cạnh hai chiếc bàn, bốn nhân viên. Trong đó hai phụ trách nhận hàng kiểm tra, hai còn phụ trách đếm tiền thu ngân.

 

Một ông lão tay cầm một con thỏ lưng lửng bụng, từ trong lấy mấy cuộn lá to, đây chính là lá thuốc lào phổ biến thị trường. Loại thường bán lượng lớn hai mùa hè thu, hiếm khi thấy bán mùa đông.

Mèo Dịch Truyện

 

Ông lão :

 

“Lá chất lượng trung bình, mắt sâu hơn 20 cái, 3 xu một tờ.”

 

“Tổng cộng 5 đồng 7 hào 6 xu, bán ?”

 

Ông lão nhíu mày, rõ ràng hài lòng với cái giá , nhưng cửa hàng quốc doanh nơi thể tùy tiện mặc cả, cuối cùng ông chỉ đành bất lực thở dài, gật đầu.

 

“Ông cầm chắc nhé.”

 

Sau khi ông lão ký tên, ấn dấu vân tay xong, nhân viên bên nhanh chóng đếm xong tiền mặt.

 

Ông lão , một đàn ông trung niên để râu dê bước tới, móc mấy tấm da xám và da vàng. Vào thời đại , công nghiệp coi trọng hơn, nông nghiệp tương đối coi nhẹ. Mặc dù hàng da liên quan gì đến công nghiệp, nhưng giá trị cao hơn nhiều so với lá thuốc lào.

 

“Tổng cộng 24 đồng 5 hào!”

 

Người đàn ông râu dê nhận tiền, đếm kỹ càng ngay tại chỗ, đó cẩn thận gói vải nhét túi áo bông bên trong. Khuôn mặt ông tràn đầy ý , nhấc chân bước khỏi cửa.

 

Những bên ngoài thấy dáng vẻ đó của ông , đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ. Dù thì tiền 20 đồng , cũng bằng nửa tháng lương của khác . Năm mới ngày càng đến gần, tiền , ông tính toán thể mua thêm quần áo mới cho gia đình, còn thể chuẩn đồ Tết, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Đàn ông cầu là vợ hiền con ngoan, nhà cửa ấm êm, cả nhà cơm ăn áo mặc, sống cuộc đời an ?

 

Chờ đàn ông râu dê rời , Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống đang chuẩn bước tới.

 

Đột nhiên, một đàn ông gầy gò vọt từ phía họ.

 

“Phiền nhường một chút, đang vội!”

 

Vừa , toe toét, ngang nhiên lên Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống.

 

đưa thuốc cho … Anh khách khí nhận lấy.

 

Tục ngữ câu, tay đánh mặt . Thái độ đối phương như , còn ở trong cửa hàng quốc doanh, Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống nhất thời cho . Hạ Trường Hải cũng tính toán nữa, nhận lấy điếu thuốc đối phương đưa, thoáng qua, phát hiện là thuốc Song Hỷ đỏ bóc vỏ. Loại thuốc thường thấy, thuộc loại cao cấp. Vào những năm , nào chịu chi tiền để hút loại thuốc nhiều. Người của đơn vị quốc doanh, để tránh dị nghị, ở nơi công cộng thường ít hút thuốc. Những khác thì nỡ chi tiền . Ít nhất cũng mang lãng phí tùy tiện. Điếu thuốc Song Hỷ đỏ giá 1 đồng một điếu, giá cao gấp mấy chục so với t.h.u.ố.c lá thông thường. Hạ Trường Hải chút tò mò, rốt cuộc chen ngang là để bán cái gì.

 

“Lại đến ?” Nam nhân viên phía bàn rõ ràng quen đối phương, “Lần mang theo món hàng gì?”

 

Người đàn ông gầy gò hì hì, trả lời, mà từ trong lòng cẩn thận móc một túi vải, đổ ba thứ màu đen sì. Hạ Trường Hải ghé sát kỹ, ôi chao, là ba viên thảo đảm. Tuy chỉ là thảo đảm phổ biến nhất, nhưng kích thước trông hề nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-1591900.html.]

 

Nam nhân viên từ phía lấy một cây cân nhỏ bằng tay tinh xảo, trêu chọc :

 

“Vận may tồi .”

 

“Hì hì, nhờ phúc của .” Người đàn ông gầy gò , đưa gói thuốc trong tay qua.

 

“Cứ để đó .”

 

Mọi đối với tình huống đều quá quen thuộc. Theo quy định, nhân viên cửa hàng quốc doanh nhận bất kỳ lợi ích nào. chỉ là một gói thuốc bóc vỏ, cũng ai quá tính toán. So với ba viên thảo đảm, gói thuốc Song Hỷ đỏ bóc vỏ thật sự chẳng thấm .

 

Nam nhân viên đặt ba viên mật lên cân để cân trọng lượng. Sau đó lớn tiếng hô:

 

“Ba viên thảo đảm, chất lượng hai viên trung bình một viên thượng hạng, tổng cộng 1900 đồng!”

 

“Nếu bán thì ký tên.”

 

“Được .” Người đàn ông cao gầy đến mức miệng toác đến tận mang tai, vội vàng cầm bút ký tên.

 

Những vây xem khá xa, đó bán cái gì. con 1900 đồng, rõ mồn một!

 

“Anh bao nhiêu tiền?”

 

“Nếu nhầm, hình như là 1900 đồng!”

 

“Trời ơi, cái quái gì mà đắt tiền thế?!”

 

“Ba viên mật giá , cũng xem như công bằng.”

 

“Công bằng , nếu mà nhặt món hời , chắc vui phát điên mất!!”

 

“Đừng tham lam, cho một phần ba thôi là .”

 

“Đừng mơ nữa, một phần năm cũng nguyện trâu ngựa!!”

 

Nghe thấy con 1900 đồng, đám đông lập tức xôn xao! Đối với đại đa những mặt tại hiện trường, 1900 đồng, đó là một khoản tiền khổng lồ mà mơ cũng dám nghĩ tới! Lương tháng của công nhân bình thường chỉ năm sáu chục đồng, một năm ăn uống cũng chỉ 720 đồng. Phải dành dụm gần 3 năm mới đủ 1900 đồng! Đây vẫn là trường hợp lý tưởng nhất. Dù thì, ai thể thật sự chuyện ăn uống chứ?

 

Trên thực tế, đại đa gia đình đều chỉ một , nuôi sống cả gia đình bốn năm miệng ăn. Đừng đến việc tiết kiệm tiền, nợ nần là trời đất phù hộ . Đối với những dân nghèo, cái gọi là đón năm mới, cũng chỉ là mua thêm quần áo mới cho con cái, thêm vài món ăn bàn mà thôi!

 

nếu 1900 đồng, ý nghĩa sẽ khác. Còn quản gì Tết ? Ngày nào cũng như Tết!

 

Người đàn ông cao gầy rõ ràng cũng dự đoán phản ứng của . Anh dùng ngón tay chấm chút nước bọt, nhanh chậm từng tờ một đếm tiền. Còn đếm đến hai ! Sau khi xác nhận tiền sai, dùng mũi ngửi mạnh một cái. Cuối cùng, ánh mắt chằm chằm của , nhét tiền trong . Ai cũng thể vẻ đắc ý mặt !

 

“Xin , mất thời gian của .”

 

Người đàn ông né sang một bên, hiệu cho Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống bước lên.

Loading...