Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:55:28
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nơi hoang vắng quá, nếu bắt ở đây, chịu quen .” “ nhớ mấy năm khi gặp ông …” Chưa dứt lời, đột nhiên, tiếng s.ú.n.g vang lên xa phía . Hạ Trường Hải gần như theo bản năng khuỵu xuống, thấy Vương Hỉ Đống vẫn thẳng đơ , liền đá cho một cú. “Cúi xuống!” Trước khi rõ chuyện gì xảy , lúc dễ đạn lạc b.ắ.n trúng nhất! lúc đó, một tiếng gầm giận dữ vọng tới: “Dám cướp mồi của lão tử, các Mã Vương gia mấy con mắt !”

 

Khi Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống vội vã chạy đến nơi tiếng s.ú.n.g vang lên, cảnh tượng mắt khiến họ sững sờ. Chỉ thấy ở hiện trường bốn , chia thành hai phe đối lập rõ rệt. Một bên là ba trai trẻ, kỹ khuôn mặt họ sẽ thấy vài điểm tương đồng, thoạt ngay là nhà. Trong ba , một cầm chặt một con d.a.o dài, hai còn mỗi kéo một chân của một con hoẵng. Con hoẵng lớn lắm, ước chừng 100 cân. Trên hai vết thương. Một vết là do đạn bắn, phía xương bả vai. Vết còn là do dao, ở cổ. Hai vết thương , chỉ cần một vết thôi cũng đủ để con hoẵng mất mạng!

 

Còn bên chỉ một , là một ông lão quá nửa đời . Lúc , ông hai tay cầm một khẩu s.ú.n.g săn 16 rõ ràng cải tạo. Ở nòng s.ú.n.g vẫn còn lưu khói súng, rõ ràng, tiếng s.ú.n.g nãy là do ông bắn. Ông lão mặc quần áo cũ kỹ, áo bông và quần bông vá chằng vá đụp. Tình trạng da của ông cũng tệ, dấu vết của những ngày tháng sống khổ sở lâu dài, thô ráp vô cùng, còn đầy vết nứt nẻ. Thoạt , đúng là hình dáng của một ông lão nghèo khổ. Thế nhưng, dù là ai, ngay từ cái đầu tiên, sự chú ý sẽ đặt trang phục của ông , mà sẽ đôi mắt ông thu hút! Phải miêu tả đôi mắt ông thế nào đây? Giống hệt đôi mắt của sói! Trong đầu Vương Hỉ Đống chợt hiện lên hình ảnh một con sói đơn độc mà từng thấy. Ánh mắt của ông lão , y hệt như con sói đơn độc !

 

“Đại ca, của nhà họ Hạ và nhà họ Vương đến .” Thấy Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống bước từ rừng cây, một trong nhóm đông hơn đầu nhỏ với kẻ cầm đầu. Dù giọng lớn, nhưng trong môi trường tĩnh lặng , tất cả những mặt đều rõ mồn một. Rất rõ ràng, họ cũng là làng Ninh Hạ, nhận Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống. Vương Hỉ Đống , sang. Chỉ thấy đối phương đội một chiếc mũ lông chó cải tạo, mặt còn một miếng gì đó giống khẩu trang, chỉ lộ một đôi mắt. Cậu kỹ hồi lâu, cũng nhận rốt cuộc là ai. Hạ Trường Hải chỉ liếc mắt qua, còn để ý nữa. Đằng nào cũng quen, nếu là quen thì chỉ cần dáng và đôi mắt là thể nhận . Anh ánh mắt về phía ông lão, mở miệng hỏi: “Xin hỏi ông là Tần gia ?”

 

Mặc dù mấy năm và Vương Hỉ Đống gặp mặt đối phương một , nhưng chỉ duy nhất một đó, cộng thêm đối phương đổi khá nhiều, nhất thời cũng dám chắc mặt chính là Tần gia. “Ở đây Tần gia nào cả, chỉ Tần Tứ.” Tần Tứ, là tên thật của Tần gia. Vào thời đại đó của họ, đặt tên thường đơn giản và tùy tiện. Một mặt là vì cha đa học. Mặt khác là vì lúc đó một câu , rằng tên càng bình thường, càng 'thấp hèn', thì đứa trẻ càng dễ nuôi. Việc đặt tên theo thứ tự tuổi tác như là hiếm. Ngược , những như Chu gia, họ Chu mà tài hoa, đó mới là hiếm . Tần gia là con thứ tư trong nhà họ Tần, nên đều gọi ông là Tần Tứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-130.html.]

 

Hạ Trường Hải hỏi xong, Tần Tứ liếc xéo , vẻ mặt đầy khó chịu. Người chuyện, còn tưởng hai bên mâu thuẫn gì. Hạ Trường Hải phản ứng nhanh, giọng điệu của Tần Tứ, lập tức hiểu đối phương coi là đồng bọn với ba . Ngay lập tức vội vàng bày tỏ thái độ của : “Tần gia, chuyện xảy ở đây liên quan gì đến .” Tần Tứ thấy Hạ Trường Hải vẻ dối, lúc mới chuyển nòng súng, chĩa ba đối diện. “ nhắc nữa, mau quỳ xuống cho .” “Nếu , phát s.ú.n.g tiếp theo sẽ b.ắ.n lên trời đấy!” “Hừ, ông mơ thật đấy, đây là đại ca bắt, dựa mà giao cho ông!”

 

Mèo Dịch Truyện

Người thấp bé nhất trong ba đó, tính tình đặc biệt nóng nảy, dù đối mặt với nòng súng, vẫn trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy phẫn nộ. “Đừng tưởng lão tử sẽ sợ ông, giỏi thì ông cứ b.ắ.n lên trời .” Người giật phăng chiếc mũ lông chó, cởi cúc áo bông . “Đến đây, b.ắ.n đây .” “Hôm nay nếu ông b.ắ.n c.h.ế.t , ông chính là con trai !” Người cởi mũ , Hạ Trường Hải lập tức nhận là ai. Thì là Hà Tam Tài, con trai thứ ba của Hà Thắng Lợi. Hai còn , cần đoán cũng , chắc chắn là Hà Nhất Tài, Hà Nhị Tài. Ba em nhà họ Hà từ đến nay đều như hình với bóng.

 

Thế nhưng, bây giờ lúc để suy nghĩ mấy chuyện . Hà Tam Tài dứt lời, Hạ Trường Hải thầm kêu ! Người miền Bắc đa tính cách hào sảng, nhiều ăn thẳng thắn. Việc xô xát vì mâu thuẫn lời , càng thường xuyên thấy. Thế nhưng, đa trong lòng vẫn chừng mực, việc giới hạn. Không thể khác thương, càng thể gây án mạng! Đáng tiếc, Tần Tứ trong đông đó! Ông lão việc, thật sự hề nghĩ đến hậu quả chút nào! Quả nhiên, xong những lời của Hà Tam Tài, Tần Tứ đầu tiên sững một chút, ngay đó ánh mắt lóe lên hung quang, nòng s.ú.n.g lập tức chuyển hướng. Hạ Trường Hải thấy cảnh , lớn tiếng hô hoán: “Tần gia, ngàn vạn đừng!” Vừa hô, ném điếu thuốc trong tay về phía Tần Tứ.

 

Ngay đó. “Bùm!” Một tiếng s.ú.n.g nổ vang giữa rừng. Trong khoảnh khắc sinh tử , điếu thuốc Hạ Trường Hải ném đập trúng tay Tần Tứ, nòng s.ú.n.g của Tần Tứ giật mạnh một cái... “Tần gia!!” Vương Hỉ Đống phản ứng chậm hơn một chút, đột nhiên lao tới, ôm lấy ông lão, nhưng ông né tránh một cách nhanh nhẹn. Tuyết mùa đông dày, Vương Hỉ Đống lao hụt, cắm thẳng mặt đống tuyết. Chỉ chậm trễ một chút như thôi, Tần Tứ xong đạn, nâng đầu gối lên, nhắm Hà Tam Tài. Lúc , ba em nhà họ Hà đều ngớ . Trước đó b.ắ.n lên trời, đó chỉ là uy hiếp. phát s.ú.n.g , rõ ràng là nhắm ! Nếu Hạ Trường Hải dùng điếu thuốc hất lệch nòng súng, Hà Tam Tài e rằng khó giữ tính mạng. Những từng chiến trường đều rõ, khi nòng s.ú.n.g lạnh lẽo nhắm thẳng ở cự ly gần, chỉ cần từng chứng kiến uy lực của s.ú.n.g đạn, thì việc sợ hãi đến mức tè dầm cũng gì lạ.

 

 

Loading...