Tan học về nhà,  sân thể dục vẫn còn mấy bạn đang chơi bóng rổ.
Bỗng    phủ xuống một bóng râm.
Một thiếu niên với đường nét gương mặt sắc sảo, đưa tay bắt lấy quả bóng bay tới, giọng gấp gáp:
"Đi đường mà    ?"
 ngẩng đầu đối diện với Giang Chỉ, bực bội đáp:
"Đường thì rộng thế,  bóng rổ  cứ nhắm đầu  mà bay tới?"
Mẹ nó, chẳng  chính  bảo tụi    ?
Lúc  đầu  chỉ  ý nghĩ: đợi Giang Chỉ tìm   nữa,  sẽ trả  hết những gì   từng  lên   .
Giang Chỉ  xong câu đó, hình như nhận  gì đó, chỉ để  một câu:
"Đợi đấy!"
Rồi ôm quả bóng chạy thẳng về phía đám bạn.
 giờ    tiếng lòng   nữa, chỉ  thể đoán chắc là      đánh .
 lập tức  đầu bỏ chạy, đợi á? Đợi   xử  ?
Cái cuộc sống  thật sự quá mệt . Chỉ vì lỡ  thấy cái quần lót đỏ của   mà  nhắm suốt mấy ngày.
 chán nản nghĩ đến chuyện chuyển trường.
Ba   ghét  đến mức chẳng buồn  mặt,  khi ly hôn thì mỗi  lập gia đình mới.
Ba   lẽ vì áy náy, hoặc cũng  thể   dính dáng gì tới  nữa, liền để  căn nhà cho , đúng hạn chuyển tiền.
  bao giờ gọi cho  lấy một cuộc, càng   đến chuyện gặp mặt.
Nếu   vì mấy chuyện gần đây,  cũng  đến mức nghĩ tới chuyện chuyển trường.
Khó khăn lắm mới chịu đựng hết buổi học,  trở về nhà thì thấy con mèo tam thể  cửa đang trợn tròn mắt  .
Cái quái gì? Giang Chỉ bật hack ,  nhanh thế  tới cửa nhà  ?
Ai ngờ con mèo thấy  liền  m.ô.n.g , hừ hừ, đuôi quẫy loạn, trông  vẻ cáu bẳn.
 hắng giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trum-truong-la-mot-con-meo/chuong-3.html.]
Tai mèo giật giật.
"Đi tắm đây."
Vừa dứt lời, mèo tam thể liền  phắt đầu , hai mắt sáng rực.
 giả vờ   gì, nhíu mày:
"Muốn tắm chung ?"
( Truyện  dịch bởi Quất Tử, chỉ  đăng tải  MonkeyD và Mọt truyện cùng kênh youtube Quất Tử Audio )
Nó ngẩn ,  đó như sực tỉnh, vội vùi đầu  hai chân .
"Nếu A Ninh đồng ý... thì... cũng   là  thể sớm chút..."
: ...
  định túm lấy con mèo háo sắc  thì cửa  gõ.
 mở cửa ,  mặt là một gương mặt quen thuộc - lớp phó môn tiếng Anh.
Cậu thiếu niên đeo kính, gương mặt lạnh lùng:
"Thẩm Ninh,  để quên vở ghi chép ."
  khó hiểu,      nhà ?
Quất Tử
 gật đầu, nhận lấy cuốn vở,  một câu:
"Cảm ơn."
Dù   cũng  chút thiện cảm với  , lúc    chơi , chỉ   là   giúp đỡ .
Tạ An chặn  cánh cửa đang chuẩn  khép :
"Thẩm Ninh, cuối tuần   rảnh ?"
"..."
Chưa  hết câu, mèo tam thể  gào lên một tiếng "meo" giận dữ,  nhảy phốc lên  Tạ An.
"Không rảnh,  rảnh! A Ninh   thấy quần lót đỏ của lão tử, thì là  của lão tử ! Mấy thằng đàn ông khác cút hết cho lão tử!"
: ?