TRÙM TRƯỜNG GÀO THÉT TRONG VÔ VỌNG - 18+19+20

Cập nhật lúc: 2025-10-23 18:31:32
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18.

 

 "Mau lên kìa! Có nhảy lầu!"

 

với thầy hiệu trưởng tìm hết tất cả các tầng lầu.

 

Không tìm thấy gì hết, chúng bắt đầu tìm ở các vùng quanh đó.

 

Đột nhiên tiếng hô to.

 

Ngẩng đầu lên , ở nơi cao cao gần đụng mây , một bóng lảo đảo như sắp rơi xuống đó.

 

Khoảng cách quá xa.

 

Xa đến nỗi chẳng gì cả.

 

, đó chính là Kỳ Liên.

 

bé do dự ngập ngừng vươn tay khám phá thế giới một nữa.

 

Có một dãy lạ gửi tới mấy tầm hình của Kỳ Liên đến điện thoại .

 

Ảnh của bắt nạt, cả dơ bẩn.

 

Ảnh của bắt quỳ xuống đất, hề chút tôn nghiêm nào.

 

Khắp Kỳ Liên đều là vết bầm tím.

 

Kỳ Liên khi chỉ là một đứa bé.

 

...

 

chạy lên như điên.

 

hận chân đủ dài.

 

hận đủ nhanh.

 

sợ sẽ kịp.

 

Hai năm , nóc tòa nhà bỏ hoang, Kỳ Liên : "Cậu sai, đừng nhảy."

 

Lời , chẳng đang tự với chính ?

 

Kỳ Liên, sai!

 

Người sai cũng !

 

"Chị ơi, cứu em!" cuối cùng cũng thấy giọng Kỳ Liên vang lên trong .

 

giơ chân đá văng cửa sân thượng, gió tát thẳng mặt, mắt một bóng đen như con chim rơi xuống.

 

Kỳ Liên rơi xuống lầu.

 

Bị khác đẩy xuống.

 

Cơn ác mộng 2 năm ùa tới.

 

Trước mắt tối sầm, can đảm bước về phía .

 

Trước khi bất tỉnh, thấy giọng bén nhọn của một phụ nữ xa lạ.

 

...

 

tỉnh trong bệnh viện.

 

Ngay lập tức nhắm mắt .

 

Tính nhát gan của Kỳ Liên hình như lây qua .

 

dám đối mặt với hiện thực, gặp bất kỳ ai, ai cả.

 

thấy tin nào.

 

Cho đến khi hiệu trưởng mặt mày mệt mỏi đến thăm , hình như thầy đang sợ điều gì, gặp mặt cho : "Thằng bé c.h.ế.t, chỉ là thành thực vật ."

 

siết chặt lòng bàn tay, trong cổ họng trào lên một trận tanh ngọt.

 

Khó chịu đến buồn nôn.

 

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngước mắt lên: "Cậu ? Cháu gặp !"

 

Hiệu trưởng do dự: "Bộ dạng thằng bé bây giờ thích hợp lắm..."

 

tăng thêm giọng: "Cháu gặp ! Bây giờ! Ngay lập tức!"

 

"Ta đưa cháu ."

 

Kỳ Liên ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp quấn đầy băng vải, vết m.á.u mơ hồ lộ , nhuộm hồng cả băng vải trắng.

 

Bác sĩ tình hình của Kỳ Liên hiện tại thích hợp để thăm, nhưng với sự cầu xin của và sự giúp đỡ của thầy hiệu trưởng, vẫn .

 

đặt bàn tay khử trùng nhiều lên, ấn nhẹ miếng băng.

 

Một lúc , âm thanh yếu ớt gần như thể thấy vang lên trong đầu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trum-truong-gao-thet-trong-vo-vong/181920.html.]

Hắn đang kêu: "Cứu với."

 

bỗng rơi nước mắt.

 

Được, tớ cứu .

 

Kỳ Liên, tớ nhất định sẽ cứu !

 

19.

 

Mười năm .

 

gương và mỉm với bên trong.

 

đôi mi cong, trang điểm thật xinh như bông hoa đúng độ nở rộ nhất, khoác lên bộ váy cưới trắng tinh, vẻ diễm lệ ai sánh bằng.

 

“Tô Tô, đến giờ ,” tiếng của thầy hiệu trưởng vang lên từ ngoài cửa, “Em sẵn sàng ?”

 

“Rồi ạ.” xoay mở cửa, nhẹ nhàng khoác cánh tay đang đưa của thầy hiệu trưởng.

 

còn , mấy năm nay lớn thiết duy nhất chỉ thầy hiệu trưởng nên ông đề nghị dẫn lễ đường.

 

“Tô Tô, cảm ơn em,” thầy hiệu trưởng đột nhiên , “Nếu em thì thể thầy buông bỏ Kỳ Liên .”

 

: “Không, thầy sẽ .”

 

Cho dù thể suy nghĩ, ngay cả khi kiên trì và thường xuyên quan tâm thì thầy hiệu trưởng sẽ bao giờ bỏ rơi Kỳ Liên.

 

Bởi vì chúng đều thương .

 

“Mong rằng hai đều hạnh phúc.” Thầy hiệu trưởng nhẹ giọng chúc phúc.

 

“Cảm ơn thầy.”

 

Những ngày khó khăn, vất vả qua .

 

Lúc Phương Tĩnh Tĩnh bày trò vu khống , giờ thực sự trở thành kẻ điên trong bệnh viện tâm thần.

 

Mấy ông chú trung niên đến phá nhà và trộm tiền của nhận trừng trị thích đáng vì vi phạm pháp luật.

 

Mà ả đàn bà bắt cóc Kỳ Liên, đẩy từ tầng thượng xuống chính là bà kế cũ cùng đường khi đuổi khỏi nhà họ Kỳ.

 

bắt giam vì tội cố ý g.i.ế.c , nhưng chấp nhận cải tạo, cuối cùng bỏ mạng khi tù.

 

Nghe hũ tro cốt của bà đ.á.n.h cắp đường đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng.

 

Tung tích của bà, cũng quan tâm, hận bà chỉ , tất nhiên sẽ kẻ khác khiến bà dù c.h.ế.t cũng yên .

 

Ngừng nhớ chuyện cũ, nhạt cửa mở .

 

Dưới ánh đèn rực rỡ, đàn ông bớt vẻ ngây ngô, ngày càng trai và lịch lãm hơn.

 

Khi ánh mắt của chúng chạm , Kỳ Liên nở nụ ngốc nghếch, vội chạy  tới nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

“Có thể thấy rõ, chú rể của chúng đang nóng lòng hôn cô dâu .” Linh mục trêu chọc.

 

Tiếng rộ lên xung quanh.

 

Sau đó tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

 

Thầy hiệu trưởng và một ở đám cưới lặng lẽ lau nước mắt.

 

Kỳ Liên hôm mê hai năm, mất ba năm phục hồi và năm năm để thích ứng với cuộc sống , đều đồng hành cùng .

 

Trong đám cưới, những tham dự các bác sĩ và y tá của bệnh viện, những hỗ trợ chúng , vài bạn của và những em mà Kỳ Liên lấy hết can đảm quen.

 

nhiều nhưng ai nấy đều thành tâm chúc phúc cho chúng ,

 

 

“Bây giờ chú rể thể hôn cô dâu!”

 

Kỳ Liên với đôi mắt sáng ngời, nhấc khăn voan lên và chân thành hôn .

 

“Cảm ơn chị,” tiếng lòng của vang lên trong đầu, “Cảm ơn cứu và cho dũng khí.”

 

cong mắt.

 

Cảm ơn gì chứ, đồ ngốc .

 

Bởi chính cũng cho em dũng khí mà!

 

20.

 

Chúng từng đau khổ, từng tìm thấy lối thoát.

 

khi thứ đều thông suốt, sớm muộn gì cũng sẽ nhận rằng cuộc sống thật đáng giá.

 

Kỳ Liên xứng đáng.

 

cũng xứng đáng.

 

Mọi đều xứng đáng.

 

-HOÀN CHÍNH VĂN -

 

Loading...