10.
 
Câu chuyện hoang đường của thầy hiệu trưởng, ai tin thì  đó ngu.
 
Nói gì mà cứu vớt lẫn ...Chắc là thầy  tiểu thuyết nhiều quá   ?
 
 sống  ,  thể cũng khỏe mạnh, chẳng lẽ cần một tên "dẹo dặt" cứu ?
 
Cho dù lùi 10 ngàn bước, lời hiệu trường  là thật , thì tại  Kỳ Liên   nhận   ngay từ  đầu tiên gặp mặt?
 
Không lẽ tối về nhà  hiệu trưởng nhắc cho thì  mới nhớ  là ai?
 
Thay vì  mấy chuyện xưa cũ    đập thẳng tiền  mặt  luôn ?
 
  nhịn  "chậc" một tiếng: "20 vạn."
 
"Cho em 20 vạn, em  lời thầy cứu Kỳ Liên."
 
Dù là  bạn   bạn gái,  những kiếm  tiền mà còn lời thêm một , thật là tuyệt vời quá !
 
Hiệu trưởng dứt khoát lấy  một tấm thẻ: "Trong   200 vạn, mật khẩu là sinh nhật của Kỳ Liên."
 
200 vạn?
 
Được, từ bây giờ, Kỳ Liên chính là ba ruột của !
 
Ngày hôm .
 
Sáng sớm,  mở cửa phòng,  thấy  cửa phòng  một con ch.ó lớn đang  xổm... À,  một Kỳ Liên đang  xổm.
 
Hình như    đợi  cửa  lâu , cơ thể cao lớn cuộn tròn , đầu rúc  giữa hai đầu gối, gương mặt trắng nõn ngước lên   như một đứa trẻ hồn nhiên.
 
 ngẩn ,  đó giơ chân đạp  tỉnh dậy.
 
"Kỳ Liên,  dậy  học."
 
Bước đầu tiên khi cứu  là dạy  học tập cho , ngày ngày hướng về phía .
 
Thật  Kỳ Liên   lời, ngoan ngoãn  lấy cặp sách, ánh mắt vô tội với mái tóc rối bù  .
 
Trong lòng thì: "Sao chị   học?"
 
 sặc một cái.
 
Chị???
 
Rồi mắc gì bỏ chữ "nhỏ"   hả?
 
  mặt     nữa: "Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng."
 
Kỳ Liên kéo ống tay áo .
 
 thở dài: "  ,  đợi ."
 
Kỳ Liên cong môi  như ánh nắng mùa xuân rực rỡ chói mù mắt .
 
Bữa sáng  phong phú.
 
Bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, sữa bò, trứng gà, chân giò hun khói cùng với mấy món ăn kèm khác xếp đầy  bàn.
 
Hiệu trưởng mỉm   thiện, cầm ly sữa bò đưa cho : "Cháu dâu,   nào."
 
 cứng đờ.
 
Kỳ Liên đang  uống nước bên cạnh phun hết  ngoài.
 
"Tối hôm qua bạn Bạch Tô  với ông rằng   bạn gái của cháu," hiệu trưởng bình tĩnh  : "Cậu đồng ý dùm cháu ."
 
Kỳ Liên trợn tròn mắt  .
 
Tiếng hét hưng phấn chói tai trong lòng  khiến   tát  một cái bất tỉnh luôn cho .
 
"Bạn, bạn gái? Chị là bạn gái ?"
 
"Á á á á á vui quá !"
 
"Muốn ôm nè,  hôn nè,  bế bổng lên..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trum-truong-gao-thet-trong-vo-vong/1011.html.]
 
Đừng  hòng! Tên ấu trĩ!
 
Tiếng ồn đến nỗi đầu  ong ong nhức nhối,  cầm ly sữa bò, yên lặng  sang bên  bàn ăn.
 
Kỳ Liên lộ vẻ tủi .
 
 giả bộ   thấy.
 
Nhanh chóng ăn no,  từ chối lời đề nghị đưa chúng   học của thầy hiệu trưởng,  với Kỳ Liên nối đuôi   khỏi nhà.
 
Liếc qua khóe mắt, một cánh tay thon dài mảnh khảnh như cây trúc cứ vươn tới  rút ,   vươn ...hết   đến  khác, cho đến khi   cổng trường, cuối cùng cũng chịu dừng.
 
Tên thỏ đế! Nắm tay còn  dám nắm mà đòi ôm đòi hôn đòi bế?
 
Nằm mơ giữa ban ngày còn nhanh hơn.
 
"Bạch Tô,  qua đây với !" một giọng  mắng mỏ truyền tới, Phương Tĩnh Tĩnh mặt mày hung hăng chặn  .
 
Thấy  ,  mới nhớ tới cái bản kiểm điểm 5 vạn chữ, nửa chữ  còn  động .
 
 cũng chả  .
 
Vì  dứt khoát  lơ  .
 
Phương Tĩnh Tĩnh gắt gao  chằm chằm , mắt dán chặt  lưng , căm hận thấu xương.
 
11. 
 
Qua  12 giờ ,     tiếng lòng của Kỳ Liên nữa.
 
Liếc  qua  mu bàn tay , nhớ   thật sự  thích cái băng cá nhân hình quả dứa ,  tiếc nuối từ bỏ ý định    thương để dính chút máu.
 
Quay  lớp  tiết thể dục, bàn học của  chất đầy rác rưởi.
 
Bàn ghế, sách vở và cặp sách đều  nước canh dầu mỡ  ướt hết.
 
Trong hộc bàn còn   10 con gián c.h.ế.t.
 
 bình tĩnh huýt sáo một cái.
 
Xoay   rời  thì   khác kéo tay .
 
Vẻ mặt của Kỳ Liên lạnh lùng, ánh mắt hung ác như  ăn thịt   từng kẻ trong lớp học.
 
Không ai dám đối mặt với .
 
Chỉ là lúc cúi đầu xuống, khóe miệng ít nhiều đều lộ  vẻ khinh thường, vui sướng khi  khác gặp họa.
 
Những  ,   là đồng lõa thì cũng là kẻ  xem, đều  tội.
 
  thật sự  quan tâm.
 
Cách  của  khác, ánh mắt và sự ức hiếp, đối với  đều là tép riu cả, chả quan trọng.
 
 vốn còn chẳng  tại     tiếp tục sống  đời .
 
Không nhớ về quá khứ,  nghĩ tới tương lai, cũng chả thèm để ý đến hiện tại.
 
Dù  mấy trò mèo  cũng chẳng   tổn thương chút nào.
 
 dùng sức rút tay về, xoay    khỏi phòng học.
 
Đằng  lưng  tiếng rầm rầm  lớn vang lên.
 
"Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm..."  Âm thanh vang dội cả tầng lầu.
 
 ngạc nhiên  đầu .
 
Cả phòng học bừa bãi.
 
Toàn bộ phòng học  50 cái bàn, đổ hết 49 cái.
 
Chỉ  mỗi cái bàn dơ dáy bẩn thỉu của  là còn  vững.
 
Kỳ Liên xoa xoa cổ tay,  bên cái rèm cửa lay động.
 
Ánh nắng chiếu  gương mặt góc cạnh của , giọng  cứng nhắc, gằn từng chữ một: "Dọn, dẹp, sạch, sẽ!"