Ông mặc vest, khoác tay Diêu Thi Nguyệt, cả hai ăn mặc bóng bẩy, chỉ tiếc thấy Kỳ Ngạn thì nụ liền biến mất.
Cách mấy bước, Kỳ Ngạn và Kỳ Chí Viễn lặng lẽ đối diện. Giữa lông mày và ánh mắt vài phần giống , chỉ là ánh mắt của Kỳ Ngạn thêm chút sắc bén như xuyên qua màn sương.
Chốc lát , khẽ một tiếng:
“Ông Kỳ cũng đến .”
Diêu Thi Nguyệt bên cạnh vẻ than thở:
“Kỳ Ngạn, con khách sáo với ba thế? Ông sẽ buồn đó.”
lập tức vắt hai giọt nước mắt, hùa theo diễn xuất của bà :
“Dì ơi, dì đừng trách Ngạn Ngạn. Dù thì lúc thành niên dì ép đưa nước ngoài, cha con ít gặp , xa cách cũng là chuyện dễ hiểu.”
Khóe môi Kỳ Chí Viễn khẽ giật, ánh mắt sắc lạnh khác thường:
“ đưa nó nước ngoài là vì nó bệnh!”
Kỳ Ngạn yên tại chỗ, lời nào, nhưng từ ánh mắt dần đông thành băng , vẫn cảm nhận cảm xúc mãnh liệt lan rộng trong lòng .
khoác tay Kỳ Ngạn, siết chặt cổ tay , nghiêng , như thể che chở cho :
“Chú Kỳ, chú là . và Kỳ Ngạn ở bên lâu như , bệnh lẽ ? chú dành thứ nhất cho Kỳ Nam, nhưng Kỳ Ngạn cũng là con ruột của chú mà!”
Ngay cả cũng khâm phục diễn xuất của .
Lời , ba phần thật, bảy phần để ngỏ, chừng mực , khiến tha hồ tưởng tượng.
Quả nhiên, khi xong, xung quanh đều lộ vẻ như hiểu điều gì.
thắng thế tiến tới:
“À đúng , chú Kỳ, chú mượn mấy nhà thiết kế từ Phi Vũ, dự tính khi nào mới trả ? À, xin —”
liếc tủ trưng bày và ma-nơ-canh của Kỳ Gia Jewelry, tỏ vẻ như định thôi:
“Không , chú Kỳ. Dù thì Kỳ Ngạn cũng là con trai chú. Chỉ cần chú vui, một hai bản thiết kế cũng chẳng đáng gì.”
Kỳ Chí Viễn cuối cùng cũng kìm , quát lên:
“Cô bớt ăn bậy bạ !”
mím môi, nước mắt lưng tròng ông :
“Xin , chú Kỳ, là lỡ lời. Chú cứ trách , đừng giận Kỳ Ngạn…”
Ngay lúc đó, chợt hiểu lợi ích của việc “đóng vai xanh”.
Một tràng diễn xuất như , ánh mắt của ít xung quanh Kỳ Chí Viễn và Diêu Thi Nguyệt trở nên kỳ lạ, thậm chí còn một ông chú trông đạo mạo bước hòa giải:
“Thôi nào lão Kỳ, Kỳ Ngạn thể một tay gây dựng Phi Vũ là bản lĩnh của nó. Làm cha, ông nên vui mừng mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truc-ma-giam-cam-toi/chuong-83-truc-ma-giam-cam-toi.html.]
Khi triển lãm sắp kết thúc, Kỳ Ngạn và Khương Diệu bàn chuyện hợp tác với nữ chủ tạp chí thời trang, cầm ly rượu lang thang xung quanh.
Thú thật, hôm nay thấy ít mẫu thiết kế trang sức đủ phong cách, nhưng chẳng bộ nào so với Hoa Hồng Sa Mạc đang đeo .
Trong lúc đang nghĩ cách khuyên Kỳ Ngạn lấy Hoa Hồng Sa Mạc mẫu chủ đạo cho mùa mới, một bóng chắn mặt .
Ồ, hóa là Diêu Thi Nguyệt.
“Cô Ngu,” bà tỏ vẻ dịu dàng, “Không cô thể nể mặt chuyện riêng với ? một chuyện về Kỳ Ngạn, lẽ cô sẽ hứng thú.”
Chẳng lẽ định ly gián?
nhướng mày, vẻ do dự:
“ thử xem nào.”
“Nơi tiện, cô Ngu theo lên lầu nhé.”
“Được thôi.”
uống cạn ly rượu, đặt ly xuống bàn, chỉnh nếp váy nhăn, theo Diêu Thi Nguyệt ngoài.
Trong phòng lầu, Kỳ Chí Viễn đợi sẵn.
Vừa thấy , ông lập tức chằm chằm Hoa Hồng Sa Mạc cổ , ánh mắt lóe lên tia tham lam.
Sau đó ông thu biểu cảm:
“Cô Ngu, lâu gặp, vẫn sắc sảo như xưa.”
vẻ mất kiên nhẫn:
“Ông định chuyện gì liên quan đến Kỳ Ngạn ?”
“Hiện tại cô đang hẹn hò với nó ?” – Kỳ Chí Viễn hỏi, trong nụ bỗng chút chắc chắn – “Vậy cô , thực nó từng nghĩ sẽ tương lai với cô ? Ngay từ đầu, nó chỉ lợi dụng cô thôi. Khi đạt thứ nó , nó sẽ cưới mà nhà họ Bạch sắp xếp.”
: “…”
Ông chẳng lẽ là Khâu Chức Nguyệt?
Hơn nữa, chỉ là một nhân viên bình thường, lương đủ hơn mười triệu một năm, ngoại hình bình thường, gia cảnh cũng chẳng gì đặc biệt, Kỳ Ngạn rốt cuộc thể lợi dụng gì từ ? Chẳng lẽ là kỹ năng “khẩu chiến” để chửi Kỳ Chí Viễn?
Cạn lời thật sự.
ngoài miệng, vẫn tỏ kinh ngạc bối rối, giả vờ cứng miệng:
“Ông bậy gì thế?”
“Cô tự trong lòng thôi.”
Kỳ Chí Viễn tự tin :
“Dạo , nó sớm về khuya, nó viện cớ gì với cô, nhưng chắc chắn là thời gian nó ở nhà, gần như đều ở bên vị hôn thê mà nhà họ Bạch sắp đặt.”