Thật , câu trả lời cũng thấy bất ngờ.
“Thế còn ? Là Kỳ Chí Viễn ?”
Kỳ Ngạn khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng nơi :
“Không, là cha của Khương Diệu.”
“Mẹ chết, Diêu Thi Nguyệt và Kỳ Chí Viễn đều thoát khỏi liên quan. khi đó, tình cờ thấy Diêu Thi Nguyệt đang chuyện điện thoại với em trai, trong lời nhắc tới việc t//ự s//át, đắc ý khinh thường, giống như bà ép đến mức t//ự s//át thì là do vô dụng.”
“Thời gian đó là kỳ nghỉ đông, Diêu Thi Nguyệt ngủ ngon, tính khí cáu gắt. Anh sống ở nhà, ngày nào cũng bà hành hạ, bệnh tình ngày một nặng hơn. Hận thù với bà ngày càng sâu, nhất định tìm một lối thoát. Thế là nghĩ đến chuyện trả thù — ít nhất để bà nếm trải cảm giác bất lực và đau khổ như năm xưa.”
Khi , Kỳ Ngạn vẫn còn hạn chế về khả năng.
Anh chỉ khiến Diêu Thi Nguyệt đau khổ, nhưng nên bắt đầu từ .
Cho đến mùa đông năm đó, đường từ trường về nhà nghỉ, khi chào tạm biệt , Khương Diệu bất ngờ xuất hiện mặt .
Trăng ẩn mây, bóng đêm gần như nuốt chửng ảnh cô, chỉ còn đôi mắt sáng rực, mang theo một sự điên cuồng liều lĩnh.
Kỳ Ngạn như thấy một bản khác của chính .
Khương Diệu :
“ , là Kỳ Ngạn lớp bên, gặp . tên Khương Diệu.”
“ cũng cần trả thù, cũng .” Giọng Khương Diệu bình tĩnh mà điên cuồng, “Chúng hợp tác , Kỳ Ngạn.”
Người Khương Diệu trả thù là cha nuôi cô.
Ông và vợ cùng nhận nuôi cô từ trại trẻ mồ côi.
năm Khương Diệu mười ba tuổi, nuôi qua đời do tai nạn. Lâu , cô tìm thấy một tờ bảo hiểm nhân thọ giá trị lớn ở sâu trong tủ quần áo, sinh nghi.
Sau cái c.h.ế.t của nuôi, ánh mắt cha nuôi cô ngày càng lộ rõ ý đồ.
Cô vất vả mới chuyển lên ở ký túc xá, thì ông sa cờ bạc, nợ nần chồng chất, còn định bắt cô bỏ học, gả để lấy tiền sính lễ trả nợ.
Khương Diệu quyết định tống cổ ông khỏi thành phố, để ông như chó mất nhà, vĩnh viễn thể về.
Kỳ Ngạn cho Khương Diệu mượn một khoản tiền lớn.
Khương Diệu vẽ vô bức tranh u ám, màu sắc quái dị, đủ để khơi gợi nỗi sợ hãi tận sâu trong lòng .
Thoạt , những bức tranh giống tranh trong nhà Kỳ Ngạn, nhưng kỹ thì rợn .
Từng bức tranh thế cho tranh sơn dầu tường, khiến Diêu Thi Nguyệt bất an, tinh thần dần trở nên căng thẳng mong manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truc-ma-giam-cam-toi/chuong-48-truc-ma-giam-cam-toi.html.]
Ban đầu, Kỳ Ngạn chỉ dọa bà , để bà cũng nếm trải cảm giác lo sợ tuyệt vọng.
Không ngờ một đêm mưa, lẽ kích thích quá lớn, Diêu Thi Nguyệt mang dép lê và mặc đồ ngủ chạy thẳng lên sân thượng, trượt chân ở một góc mép và rơi xuống.
May là biệt thự cao, bà thương nặng, chỉ gãy chân và trầy xước nhiều chỗ.
Cộng thêm việc Kỳ Chí Viễn kịp thời về nhà đưa bệnh viện, nên hậu quả nghiêm trọng.
Khi tỉnh , bà nhanh chóng nhận cố ý dọa là Kỳ Ngạn.
Thế là bà đề nghị Kỳ Chí Viễn đưa trại tâm thần nổi tiếng ở địa phương.
Bà rõ đó là nơi như thế nào — nhiều dùng nó để xử lý những chuyện hổ trong gia đình.
Vì chuyện , nhà họ Bạch buộc tay, dùng một thương vụ lợi nhuận lớn đổi lấy quyền nuôi dưỡng Kỳ Ngạn từ tay Kỳ Chí Viễn, đưa nước ngoài.
mà sững sờ, trong lòng trống rỗng m.ô.n.g lung.
Kỳ Ngạn bất ngờ phản ứng của .
Anh rút tay khỏi tay , như mất hồn:
“Trước khi , khi em hỏi vì nhất định nước ngoài chữa bệnh, thật khi đó với . Cậu bảo nhiều cách để trả thù, nhưng chọn cách ngu ngốc nhất, vô dụng nhất.”
“ khi , chẳng còn quan tâm đến gì nữa, chỉ tận mắt thấy bà chịu đau khổ và giày vò tinh thần như thế.”
Anh cúi đầu:
“Anh nghĩ, lúc đó bệnh của nặng, nên nước ngoài liền đưa viện điều dưỡng, thậm chí lúc đầu còn ở phòng riêng, thể bước cửa.”
Nói tới đây, đầu ngón tay bắt đầu run, nắm chặt, ôm lòng.
vỗ nhẹ lưng như dỗ trẻ con:
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Những lời và hành động an ủi, khoảnh khắc trở nên vô lực.
Ngày đông năm lớp 12, trai mặt và đang dựa n.g.ự.c bây giờ dần trùng khớp .
Xuyên qua nhiều năm tháng, cuối cùng cũng ghép sự thật năm .
gỡ bỏ lớp choáng váng, hỏi Kỳ Ngạn:
“Diêu Thi Nguyệt vẫn còn sống, thế cha nuôi của Khương Diệu thì ?”
Anh im lặng một lát: