Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-12-01 19:42:34
Lượt xem: 2
Quả nhiên, Cố Bồi vốn sắp đi rồi, vừa thấy anh ta mở cửa xe, bèn dừng lại: “Vệ Quốc, chỗ ở của các anh em do cháu phụ trách nhỉ. Buổi trưa cháu đã đi đâu, có nghĩ tới Ngao Vũ cũng cần ăn cơm không?”
“Hai em ăn gì, để anh bỏ tiền.” Cố Vệ Quốc nói xong liền móc túi.
Cố Ngao Vũ đang ở tầng hai thò đầu ra nói: “Một bữa cơm thôi mà, để em trả cho. Không cần anh Năm bỏ tiền.”
“Cảm ơn thằng Tám. Buổi tối đến nhà anh ngủ nghỉ nhé. Anh tự làm cho mọi người một ít đồ nướng, lại mua thêm chút bia. Mọi người cũng đừng quấy rầy Bạch Thanh nữa, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Vệ Quốc nói.
Câu trả lời này của anh ta không tìm ra được sai sót nào.
Cố Bồi hỏi lại: “Dế mèn thì sao?”
Cố Vệ Quốc vội vàng móc ra: “Chúng cháu bắt hơn nửa ngày, eo mỏi đến mức sắp gãy rồi. Tổng cộng được mười cặp.”
Anh ta còn nói: “Ngao Văn bắt được ba cặp. Vệ Quân bắt được ba cặp. Cháu bắt được bốn cặp.”
Mười cặp dế mèn thực ra vốn dĩ không phải bọn họ bắt được, mà tùy tiện mua. Bàn về chuyện lừa đảo thì Cố Vệ Quốc thành thạo nhất.
Chuyện này anh ta làm rất tốt. Anh ta cho rằng cuối cùng bản thân cũng có thể đuổi chú nhỏ này đi.
Trời còn chưa tối, đợi đến lúc chú nhỏ vừa đi, Cố Vệ Quốc lập tức muốn tìm cơ hội ở cùng với Lâm Bạch Thanh. Đêm nay anh ta lại đi tìm đồng hồ, tranh thủ tìm được đồng hồ Rolex sẽ tặng cho Lâm Bạch Thanh một cái, tựa như khi còn bé tặng kẹo cho cô, quà nhẹ nhưng tình nặng.
Chắc chắn cô sẽ mừng rỡ trong lòng.
DTV
Kết quả bất thình lình Cố Bồi lại hỏi: “Ai giúp Bạch Thanh sửa sang? Có bản thiết kế phác thảo hay không? Các loại vật liệu sửa sang là do công ty nào cung cấp, dự tính phải xài bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-95.html.]
Cố Vệ Quân vốn định tiến lên, nhưng Cố Vệ Quốc vội nói: “Cháu có người bạn. Mười lăm ngàn đồng là có thể chi trả hết tất cả.”
“Sáng mai mang giấy chứng nhận của công ty bạn cháu đến, chú muốn xem thử.” Cố Bồi nói.
Cố Vệ Quốc ngẩn ra, trong lòng tự nhủ chú nhỏ này cũng thật là xảo quyệt. Bạn của anh ta chỉ là một chủ thầu đất, lấy đâu ra giấy chứng nhận.
“Không có giấy chứng nhận, vậy làm sao bảo đảm được chất lượng thi công. Lỡ như chất lượng công trình có vấn đề sao chúng ta yêu cầu bồi thường được?” Cố Bồi hỏi ngược lại.
Thế nhưng Cố Vệ Quốc rất nhẫn nại, vẫn ôn tồn như cũ: “Chú yên tâm, những chuyện này cứ tính hết cho cháu.”
“Tính hết như thế nào, cháu trả tiền đặt cọc thay bạn cháu sao? Cháu muốn trả bao nhiêu?” Cố Bồi hỏi lại.
Cố Vệ Quốc đã xem Linh Đan Đường như của mình. Hơn nữa anh ta kiên định tin tưởng và giao nhiệm vụ cho bạn của mình. Anh ta không tin bạn bè sẽ hãm hại mình, vẫn ôm đồm nhiều việc như cũ: “Chú nhỏ, chú thấy trả bao nhiêu tiền đặt cọc thì hợp lý? Để cháu lấy tiền.”
Mặc dù tuổi Cố Vệ Quốc lớn hơn anh nhưng dù sao vai vế cũng là cháu trai. Hơn nữa Cố Vệ Quốc còn từng ra chiến trường, xuất phát từ sự tôn trọng quân nhân, Cố Bồi không muốn khiến anh ta xấu mặt trước mọi người, mà là muốn khiến anh ta biết khó mà lui, tự lùi lại. Ai ngờ đứa cháu trai này vậy mà lại không chịu thua.
Anh đang suy nghĩ, ra một mức giá cao mới có thể khiến cho tên này khó xử. Nhưng vào lúc này, Lâm Bạch Thanh đi từ trong nhà ra ngoài, nói: “Nói tới việc sửa sang, cháu đã tìm được người rồi, bao thầu vật liệu. Người đó chắc mọi người đều biết.”
Cố Vệ Quốc sững sờ: Đây là tình huống gì vậy?
Không kịp đợi anh ta xen mồm, Lâm Bạch Thanh bèn nói về chuyện Liễu Phong đồng ý thi công.
Người vui mừng nhất là Cố Vệ Quân. Cậu giương nanh múa vuốt: “Thanh Thanh, giám đốc Liễu ấy vậy mà đồng ý cho chịu trách nhiệm toàn bộ cho chúng ta đến khi xong à?”
Cậu vốn dĩ muốn nhắc đến chuyện Phụ Tử Lý Trung hoàn, nhưng vừa mới há miệng bèn nhìn thấy Lâm Bạch Thanh trừng mắt. Cậu không thể làm gì khác hơn ngoài việc miễn cưỡng im miệng.
Ngao Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cũng bởi vì Bạch Thanh xem bệnh tốt, cho nên có người muốn bao thầu toàn bộ, quá tốt rồi đúng không?”