Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 939

Cập nhật lúc: 2024-12-09 09:03:29
Lượt xem: 25

Khi thấy chú cháu đánh nhau, hàng xóm láng giềng đều vây quanh, có người người đến khuyên nhủ Cố Bồi: “Chuyện gì nên nói thì nói, đừng động tay động chân tới phụ nữ.”

“Mọi người là người một nhà, có chuyện gì thì cũng từ từ giải quyết, đừng đánh nhau.” Một người khác lại lên tiếng.

Đương nhiên Cố Bồi không thể đánh phụ nữ, anh thu tay lại và kéo Đổng Giai Thiến khỏi Cố Vệ Quốc, kéo cô ta ra sau lưng, hỏi Cố Vệ Quốc: “Cháu hiểu chuyển nhượng tài sản là gì không?”

Trong giấc mơ của Cố Vệ Quốc, anh ta là pháp nhân của bệnh viện Linh Đan Đường, đồng thời anh ta còn là viện trưởng, anh ta không ngu, vừa nghe Lâm Bạch Thanh chuồn khỏi nhà họ Cố, anh ta cũng không thể có được một phần tài sản vì thế anh ta hành động bốc đồng, nhưng anh tại lại nói: “Bệnh viện được xây dựng bằng tiền của Linh Đan Đường, Lâm Bạch Thanh đã chuyển nhượng tài sản!”

Cố Bồi còn chưa kịp nói gì, Triệu Tĩnh đến hóng chuyện nói: “Cố Vệ Quốc, anh đừng nói bậy bạ, tòa nhà đó được Liễu Liên Chi xây dựng, với số tiền ít ỏi mà Linh Đan Đường kiếm được, e rằng cũng không mua nổi gạch lát sàn.”

Thật vậy, số tiền ít ỏi mà Linh Đan Đường kiếm được không đủ để lát gạch lát sàn cho tòa nhà.

Cố Vệ Quốc còn cãi cố: “Nếu mở một bệnh viện ở đó thì phòng khám phải đóng cửa, Lâm Bạch Thanh đã chuyển nhượng tài sản trá hình.”

Bác gái Đỗ ngạc nhiên, bà ấy liền hỏi Lâm Bạch Thanh: “Không được đâu Bạch Thanh à, nếu mở cửa bệnh viện thì phải đóng cửa phòng khám này sao cháu?”

Lâm Bạch Thanh nhìn chằm chằm Cố Vệ Quốc, nói: “Đối tượng của bệnh viện và phòng khám khác nhau, giá thuốc cũng khác nhau, phòng khám tất nhiên phải mở cửa vì không phải ai cũng có đủ tiền vào bệnh viện.” Cô nói tiếp: “Đến lúc đó cháu sẽ sắp lịch khám bệnh, bên đây vài hôm và bên kia cũng vài hôm, cháu sẽ thăm khám tất cả bệnh nhân của cả hai bên.”

Nghe nói Linh Đan Đường sẽ không đóng cửa chỉ vì bệnh viện mở cửa nên hàng xóm cũng không còn lo lắng nữa, dù sao nếu bị đau đầu hoặc sốt thì không ai sẵn lòng đến bệnh viện, nếu đến phòng khám cũng chỉ tốn chưa đến năm mươi hào kê đơn thuốc.

Vì thế bác gái Đỗ liền nói: “Chuyện đó không tốt ư, hai bên đều mở cửa, Linh Đan Đường vẫn còn hoạt động đấy thôi?”

Sở dĩ Cố Vệ Quốc muốn gây sự và đánh nhau là vì Lâm Bạch Thanh sẽ cướp đi tất cả khách hàng của Linh Đan Đường và tất cả lợi nhuận từ dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-939.html.]

Cho đến bây giờ, anh ta vẫn tự tin ngút ngàn, anh ta nói: “Linh Đan Đường chỉ là một phòng khám tồi tàn, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bệnh viện mới kiếm được nhiều tiền, Lâm Bạch Thanh, dựa vào đâu mà cô rời khỏi nhà họ Cố, tự mở bệnh viện?”

Những người hàng xóm đến xem náo nhiệt đều sửng sốt, bởi vì trông những gì anh ta nói có vẻ có lý, Lâm Bạch Thanh đã sai.

Nhưng lúc này, Cố Bồi lại hỏi: “Linh Đan Đường không phải của nhà họ Cố à? Vốn đầu tư tu bổ chỉ có mười tám nghìn thôi, trong vòng năm năm Bạch Thanh đã có thể cho mỗi nhà hơn mười tám nghìn lãi ròng, cháu thấy không đủ vậy cháu muốn lấy từ Linh Đan Đường bao nhiêu nữa?”

Về vấn đề chia hoa hồng, đây là chuyện riêng của nhà họ Cố, hàng xóm láng giềng không biết chuyện đó.

Về phần Linh Đan Đường, đúng là chỉ riêng phòng khám bệnh thì không kiếm được tiền, vì thế lúc trước nhà họ Cố muốn bán nó, lần đầu tiên họ nghe nói rằng nhà họ Cố có thể kiếm được mười tám nghìn trong một năm ở dược đường, bọn họ đều rất ngạc nhiên.

Bác gái Đỗ la lên: “Sao một phòng khám nhỏ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Cố Bồi giải thích: “Phòng khám không kiếm được nhiều tiền, số lợi nhuận đó đến từ dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.”

Triệu Tĩnh ngậm ngùi: “Ai da, năm đó tất cả thành viên trong gia đình nhà họ Cố đều coi thường Lâm Bạch Thanh, bây giờ bọn họ lại có thể nhận không hơn mười tám nghìn từ dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn, đúng là…” Vận cứt chó!

Từ trước đến nay Cố Bồi vốn không thích tán gẫu với hàng xóm, nhưng bây giờ Cố Vệ Quốc đã vạch áo cho người xem lưng, hẳn anh phải nói thêm vài câu: “Chưa đến một năm thì lợi nhuận từ thuốc trung y pha sẵn đã tăng cao, năm sau cả nhà họ Cố có thể được nhận hơn ba trăm nghìn, người lớn nhất trong nhà có thể nhận đến hai mươi lăm nghìn.

Cố Vệ Quốc cũng không ngu, lúc này anh ta mới phát hiện khi Lâm Bạch Thanh mở bệnh viện không hề dùng danh nghĩa Linh Đan Đường, cũng không có lấy đi dây chuyền sản xuất thuốc.

Khi ấy, anh ta vẫn có thể nhận được hàng chục nghìn tiền lãi mỗi năm.

DTV

Trong lúc chiến tranh, một người chú họ đi nhặt từng viên gạch xây lên một phòng khám nhỏ, hơn bảy mươi năm sau, cho đến tận ngày hôm nay vẫn có thể kiếm được tiền cho con cháu nhà họ Cố, đây là món quà mà ông trời ban tặng cho những việc làm tốt đẹp trong cả cuộc đời của Cố Minh, chẳng qua con cháu của ông đang hưởng những điều tốt đẹp ấy.

Nhưng người ta vẫn thường nói, cái gì cũng có đáy nhưng lòng người thì không, Cố Vệ Quốc tính sơ sơ: “Không đúng, nếu có thể chia cho nhà họ Cố ba trăm nghìn thì tôi phải được hưởng bốn mươi nghìn, sao tôi lại chỉ có hai mươi lăm nghìn, tính toán sai rồi.”

Loading...