Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 937
Cập nhật lúc: 2024-12-09 09:03:26
Lượt xem: 26
“Đây là vợ cháu, chúng cháu đã đăng ký kết hôn nhưng chưa có thời gian tổ chức đám cưới, chắc hai người cũng đã biết.” Cố Vệ Quốc nói.
Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh đều ngạc nhiên, bởi vì năm ngoái Đổng Tất Siêu đã nói rằng con gái ông ta đã tìm một quân nhân đại lục, lúc ấy ông ta có vẻ không được vui, Lâm Bạch Thanh còn khuyên ông ta vài câu, nhưng cô không ngờ rằng lần đó Đổng Tất Siêu đang nói về Cố Vệ Quốc.
Lúc này, cô không khỏi băn khoăn liệu Đổng Giai Thiến có tìm chồng cô ta dựa theo tiêu chuẩn là Cố Bồi hay không.
Cùng là người thân trong gia đình nên khuôn mặt của Cố Bồi và Cố Vệ Quốc có hơi giống nhau.
Hơn nữa, anh ta là người duy nhất trong nhà họ Cố từng phục vụ trong quân đội nên phong độ không có chỗ nào để chê.
Nhưng Cố Vệ Quốc vô sinh, bên cạnh đó, hình như nhân phẩm của anh ta có vấn đề.
Lâm Bạch Thanh lập tức muốn khuyên nhủ Đổng Giai Thiến, không có con cũng không sao cả, nhưng Cố Vệ Quốc không khống chế được phần thân dưới của anh ta, một khi anh ta có tiền thì sẽ có người phụ nữ bò lên người anh ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ mắc phải sai lầm tương tự như cô đã từng ở kiếp trước.
Nhưng Lâm Bạch Thanh còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, cô đã nghe thấy Đổng Giai Thiến cười đáp: “Khi cháu yêu Vệ Quốc, cháu không biết anh ấy là cháu trai của bác sĩ Cố. Thím Lâm đừng suy nghĩ nhiều, chúng cháu cũng sẽ không đến gần đâu, dù sao xuất thân của cháu ở tầng lớp cao, không quen sống ở tầng thấp đâu.”
Ý của cô ta là sẽ không sống trong ngôi nhà cũ của Cố Vệ Quốc.
Cô cười đáp: “Chỉ cần hai người thích thì ở đâu cũng được.”
Đổng Giai Thiến còn nói thêm: “Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng thím Lâm là thành viên của nhà họ Cố, lại càng không ngờ Linh Đan Đường thuộc về nhà họ Cố lại có thành tựu như thế, vì thím là bà chủ nên càng ngày càng phát đạt.”
Cô ta có thể kiếm được thu nhập ổn định từ một đến hai trăm nghìn từ công việc kinh doanh của chính phủ mỗi năm, chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại để liên hệ với doanh nghiệp thì cô ta được xem như người phụ nữ giàu có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-937.html.]
Trong mấy năm qua, Linh Đan Đường có thể kiếm được hơn một triệu quanh năm dù cho cả năm không làm gì.
DTV
Từ một phòng khám nhỏ, từ dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn đến việc mở bệnh viện tư nhân và phát triển bùng nổ, lời khen của Đổng Giai Thiên là thật nhưng cô ta đang nhắm đến thứ tự ưu tiên. Linh Đan Đường thuộc Lâm Bạch Thanh không phải nhà họ Cố, kế đến là vì có Lâm Bạch Thanh nên Linh Đan Đường mới có ngày hôm nay, không phải nói về việc có Linh Đan Đường thì Lâm Bạch Thanh mới có thể trở thành bà chủ.
Đột nhiên Lâm Bạch Thanh nhận ra rằng mình muốn khuyên nhủ Đổng Giai Thiến, nhưng đó được gọi là xen vào việc của người khác.
Đổng Giai Thiến cũng đáng để cô quan tâm vì cách nhìn nhận sự việc của cô ta có gì đó không ổn, nhìn thấu sự việc mà không nói ra, Lâm Bạch Thanh tùy tiện đáp lại hai câu, cô cũng biết Cố Vệ Quốc không đến đây thăm cô, vì vậy cô muốn hỏi anh ta đến đây làm gì.
Chợt nghe Cố Vệ Quốc cười đáp: “Thím nhỏ à, bệnh viện của chúng ta xây dựng đẹp lắm, vì thím là chủ nên chúng cháu không dám ý kiến về quyết định của thím, nhưng chúng cháu là cổ đông, cũng vì lợi ích của bệnh viện nên chúng cháu phải đưa ra một số ý kiến, hình như tên viết sai đúng không thế?”
Toàn bộ bức tường vây quanh được dỡ bỏ sau khi bệnh viện xây xong, các chữ cũng được hàn lại trên biển hiệu, nhưng chưa đến ngày khai trương nên nó vẫn còn được bao bọc bằng tấm vải đỏ, Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Còn chưa khai trương mà sao cháu biết sai?”
Cố Vệ Quốc chỉ tay: “Nhìn xem, đáng lẽ ra Bệnh viện trung y Linh Đan Đường phải có bảy chữ, nhưng trên cửa chỉ thấy được sáu chữ?”
Sáu chữ ấy được bao bọc bởi tấm vải đỏ, dù Cố Vệ Quốc là người thất học cũng có thể đếm được. Lâm Bạch Thanh đã hiểu ra vấn đề: “Sao lại gọi là Linh Đan Đường chứ, nó được gọi là bệnh viện trung y Hán Đường, chỉ có sáu chữ đấy thôi.”
Cố Vệ Quốc ngạc nhiên một lúc rồi nói: “Linh Đan Đường là tài sản gia truyền của nhà họ Cố, thím đổi tên nó cũng không cho chúng cháu biết, làm vậy không thấy quá đáng sao?”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào phòng khám, bình tĩnh nói: “Cháu sai rồi, phòng khám Linh Đan Đường sẽ luôn tồn tại, nhưng bệnh viện là do tôi tự bỏ tiền ra xây dựng, tôi không lấy một đồng từ quỹ công của Linh Đan Đường, nó được gọi là bệnh viện Hán Đường, nó thuộc sở hữu của Lâm Bạch Thanh và không liên quan gì đến Linh Đan Đường.”
Nó là vốn riêng của Lâm Bạch Thanh sao?
Như có một tia sét đánh vào đầu Cố Vệ Quốc.