Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 925
Cập nhật lúc: 2024-12-09 09:01:48
Lượt xem: 22
Người phụ nữ đáng thương này, cho tới giờ vẫn chưa nhận ra bi kịch của bà ta bắt nguồn từ lòng ham hư vinh của mình, mọi thứ luôn thích dựa vào người khác, nhất là tính cách đàn ông, vẫn canh cánh trong lòng về cái c.h.ế.t của con gái, cũng đủ khiến người ta không nói lên lời.
Nhưng không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết, những kiểu người này có nói mãi vẫn không hiểu, Lâm Bạch Thanh cũng không nhiều lời với bà ta nữa.
Hơn nữa, mặc dù Trác Ngôn Quân nói phân chia tài sản chắc như đinh đóng cột, nhìn cũng rất chân thành, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn rất lo lắng, bà ta sẽ trở mặt.
Đang định hỏi Cố Bồi có cần để cô viết gì đó không, Paul đã lấy giấy và bút ra, đưa cho Trác Ngôn Quân, dặn dò: “Mum, mẹ cần lập một bản di chúc, mẹ tự liệt kê các điều khoản đi, sáng mai con sẽ đến và cầm đi sửa đổi, sau đó chúng ta cần làm công chứng ở đây.”
Nhưng anh ấy vừa nói xong, Trác Ngôn Quân lại tức giận, tức giận hỏi con trai: “Chẳng lẽ mẹ là trộm sao, chúng mày muốn đề phòng mẹ như vậy sao?” Lại ngã ngồi xuống mép giường, nói: “Dù sao chúng mày cũng không muốn mẹ sống, vậy thì để mẹ c.h.ế.t đi cho rồi!”
Pete và Plok chưa lên tầng đã cho thấy thái độ của bọn họ, không muốn xen vào chuyện của Trác Ngôn Quân, mà Paul, anh ấy rất khôn khéo, đồng thời là một luật sư, cũng là người lý trí và điềm đạm nhất trong số các anh em, anh ấy đã thể hiện thái độ ủng hộ Lâm Bạch Thanh, Trác Ngôn Quân dù tức giận đến đâu, bà ta cũng chỉ một thân một mình, cáu kỉnh vô ích.
Rõ ràng bà ta cũng không muốn viết di chúc và làm công chứng sớm như vậy, nhưng Paul chợt vỗ vỗ vai của bà ta, nhẹ nhàng nói: “Suy nghĩ thật kỹ, viết cho cẩn thận, bởi vì hộ chiếu của mẹ, cần có di chúc để đổi lại!”
Trác Ngôn Quân có thể hiểu được: “Nếu như mẹ không viết di chúc, các con không cho mẹ hộ chiếu, để cho mẹ mắc kẹt ở thành phố cảng?”
Lâm Bạch Thanh đã gặp Paul được vài ngày, nhưng vẫn luôn thấy bề ngoài, khí chất của anh chẳng có gì liên quan với những luật sư ưu tú cả, có điều lúc này, cuối cùng Paul ở trước mặt cô, Cố Bồi và Sở Sở bộc lộ sự khôn khéo, vẻ mặt tính toán của mình không thể nghi ngờ, anh ấy cười ha ha, tiếp tục vỗ vai của mẹ: “Mum, thành phố cảng có một số lượng lớn người vì mất các loại giấy tờ tùy thân, vì lãnh sự quán không chịu phối hợp mà lưu lạc thành phố cảng, chúng ta cũng đừng náo loạn ra cảnh tượng khó nhìn như vậy, được không?”
Hiểu rõ tính tình của mẹ, anh em bọn họ cũng muốn bàn điều kiện với bà ta.
Trác Ngôn Quân tức giận nắm giấy, cười giễu cợt nhìn Cố Bồi một cái, lại nhìn Paul một cái, ánh mắt lướt qua Lâm Bạch Thanh bà ta trực tiếp không nhìn, nhưng ánh mắt dừng lại trước gương mặt Sở Sở, giọng điệu của bà ta lập tức trở nên dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-925.html.]
“Đã không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!” Bà ta nói, xoa xoa hai gò má của đứa nhỏ: “Sở Sở ngủ ngon!”
“Bà nội cũng ngủ ngon.” Sở Sở nói.
Nhìn ánh mắt lúc Trác Ngôn Quân nhìn Sở Sở, mặc dù Lâm Bạch Thanh không thể tin được, nhưng luôn cảm thấy bà ta tình nguyện để lại toàn bộ cổ phần cho Sở Sở cũng không phải là giả vờ giả vịt, mà là thật tâm thật ý.
Có lẽ, đó cũng là một chút lương tâm và lý trí duy nhất của Trác Ngôn Quân. Lâm Bạch Thanh thật sự muốn giúp bà ta chữa bệnh.
Nhưng trong trung y có bảy điều không chữa, trong đó có một điều là người không tin trung y thì không chữa bệnh, mà Trác Ngôn Quân vừa khéo chính là như thế. Hi vọng từ nay bà ta đừng lại chịu kích thích gì, có thể sử dụng thuốc tây từ từ điều trị, điều trị cơ thể tốt hơn!
DTV
Hơn nữa muốn cấp lại cho Trác Ngôn Quân cũng không khó, cái khó là nhiều nhất Hashimoto Koyasu ngày mai sẽ trở về nước N, mà báo mất giấy tờ, cấp lại hộ chiếu ít nhất cần ba ngày, như vậy, rất có thể chờ Trác Ngôn Quân được cấp lại hộ chiếu xong thì lúc ấy Hashimoto Koyasu đã trở về nước N và triển khai hành động, bên này Cố Bồi chậm hơn một chút, sẽ không kịp, vậy phải làm sao giờ?
Về đến phòng, Lâm Bạch Thanh tựa vào vai chồng, hỏi: “Có phải anh chuẩn bị tìm cảnh sát Đổng không, để ông ta hỗ trợ đi cửa sau, nhanh chóng giúp Trác Ngôn Quân làm xong hộ chiếu?”
Cô nghĩ như vậy, lại thân mật nói: “Loại chuyện này không dễ giúp, em sợ là nên chuẩn bị ít tiền, anh không có nhiều tiền trong tay, em cho anh một ít?”
Hiếm có khi Cố Bồi được làm một việc có ý nghĩa lớn với Lâm Bạch Thanh, theo lý tâm trạng phải rất tốt, nhưng lông mày anh lại nhíu thật sâu, trầm ngâm nhìn vợ, như có điều suy nghĩ: “Nếu đưa tiền, vậy phải đưa nhiều hay ít mới được coi là phù hợp?”
Lâm Bạch Thanh lấy giá cả của thành phố cảng để ước tính: “Dù sao cũng phải có năm sáu ngàn đồng Hồng Kông.”
Cố Bồi ngừng vỗ tay của con gái, vẻ mặt vẫn lo lắng như vậy, mà Sở Sở nheo mắt vừa muốn ngủ vừa nghe cha nói chuyện, cũng lập tức thẳng người, vểnh tai lên.