Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 897

Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:38:20
Lượt xem: 11

“Nên vì nghĩ cho tương lai của trung y nước Hoa, tôi không nên g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, mà nên cứu ông ta sao?” Sở Xuân Đình nhướng mày, khoanh tay, hỏi lại.

Cố Bồi thẳng thắn nói: “Ông không phải bác sĩ, không cần cứu lấy mạng người, nhưng mà ông cũng không nên cố ý hại ông ta.”

Trong bất cứ tình huống nào, cố ý g.i.ế.c người đều là sai.

Cố Bồi và Hashimoto Juichi có thù g.i.ế.c cha, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.

Đó là giới hạn đạo đức của con người, một công dân có lương tri, tuân thủ pháp luật, và tuyệt đối không được vượt qua.

Nếu Sở Xuân Đình muốn làm như vậy, chưa nói đến việc đi tố cáo, sau này Cố Bồi chắc chắn sẽ không qua lại với ông ta nữa.

Theo quan điểm của anh, không nên dùng bạo lực để trị bạo lực.

Lúc này anh nhìn Sở Xuân Đình, thật sự muốn nhìn xem, xem ông cụ có đầu độc Hashimoto Juichi hay không.

Nhưng mà anh sốt ruột, Sở Xuân Đình lại không sốt ruột.

Ông ta nhẹ nhàng đặt mấy hộp thuốc hồi sức lên bàn, im lặng một lúc, đột nhiên cười, nói: “Dẫn tôi đi tìm Sở Sở trước, tôi phải nhìn đứa nhỏ kia chơi đùa tôi mới vui vẻ, tôi vui vẻ rồi, tự nhiên sẽ nói cho cháu biết!”

Bởi vì thuốc là ông ta cho A Thủy, cho nên rốt cuộc Hashimoto Juichi đã uống thuốc gì, chỉ có Sở Xuân Đình biết.

Người khác muốn biết, chỉ có thể, làm ông ta vui vẻ trước rồi nói sau.

……

Ở phía bên kia, trong hội trường.

Mặc dù Lâm Bạch Thanh mới là chủ tịch đoàn đại biểu nước Hoa tham dự hội nghị, nhưng tất cả danh tiếng hôm nay đều của Sở Thanh Đồ.

Hai mươi năm nay sa mạc lặng im, nhưng ông ấy đã góp nhặt đủ kiến thức, đủ để ông ấy đối phó với tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay.

DTV

Buổi trưa lúc ăn cơm, tất cả những người vây quanh Lâm Bạch Thanh sáng nay đều vây quanh ông ấy, muốn thảo luận kinh lạc cùng với ông ấy.

Buổi chiều vẫn do ông ấy chủ trì chính, mà ông ấy, cũng nói đến trọng điểm của châm cứu bằng điện xung, điều trị Parkinson, cùng với tác dụng hỗ trợ của châm cứu trong giai đoạn hồi phục sau khi xạ trị ung thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-897.html.]

Đây là điều mà các bác sĩ nước N hoàn toàn không ngờ tới.

Bởi vì châm cứu bằng điện xung mà họ biết vẫn chỉ ở tác dụng giảm đau, thư giãn cơ bắp.

Kết quả trung y của nước Hoa đã mở rộng châm cứu bằng điện xung đến Parkinson, lĩnh vực ung thư?

Không biết lúc này Hashimoto Juichi đang ở đâu, đang làm gì, nhóm bác sĩ nước N mà ông ta dẫn theo, có điều kiện thì ghi hình, không có điều kiện thì dùng bút ghi âm, còn có người dùng sổ ghi chép, tóm lại, họ hóa thân thành những quái vật có xúc tua, vùi đầu vào sao chép, sao chép không ngừng, còn Hashimoto Juichi, cũng đã bị bọn họ vứt ra sau đầu từ lâu.

……

Cả ngày hôm nay, cho dù Lâm Bạch Thanh đi giày đế bằng, cũng rất mệt mỏi, có thể nói là sức cùng lực kiệt.

Mặc dù rất nhiều người muốn mời cô cùng ăn tối, để nói chuyện thêm, nhưng Lâm Bạch Thanh đều từ chối.

Bởi vì cô quá bận rộn, cả ngày không hề quan tâm đến Sở Sở, đương nhiên phải về thăm con gái trước.

Sau khi tiễn mấy vị khách quý đi ăn tối, Lâm Bạch Thanh vừa bước vào thang máy, đang định đóng cửa lại, thì có người đi theo vào.

Là Sở Thanh Tập.

Hai tay đút túi, vừa cười tủm tỉm vừa giơ ngón tay cái lên: “Hôm nay Thanh Thanh của chúng ta đã thể hiện rất tốt.”

Lâm Bạch Thanh đã nói mà, hôm nay cô nhìn thấy A Thủy, nên đoán Sở Thanh Tập cũng đến đây, quả nhiên.

Cô không hiểu tiếng nước N, cho nên không biết chuyện trụ sở chính của bệnh viện Hán Đường bị cháy.

Còn Sở Thanh Tập, đương nhiên là đến để khoe công lao, vội vã muốn bắt đầu kể chuyện.

“Ôi trời, thật là đáng tiếc, Thanh Thanh, nghe nói đêm qua trụ sở chính của bệnh viện Hán Đường xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, cả tòa nhà đều bị cháy thành tro.” Sở Thanh Tập nói trước.

Lâm Bạch Thanh vừa nghe, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hashimoto Juichi lại đau tim, cô cũng hỏi: “Sách đâu, cũng bị cháy rồi sao?”

Sở Thanh Tập cười như không cười, rồi lại không nói chuyện này nữa, đổi ý nói: “Đúng rồi, A Thủy mua được một chồng sách y học ở nước M, chú muốn tặng cho cháu, nhưng ông cụ không cho, ông ấy muốn giữ lại cho riêng mình, nhưng chú đã nghiêm khắc từ chối, Thanh Thanh, đợi mấy ngày nữa, chú mang sách về nước, tặng cho cháu.”

Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một chút, thầm đoán ông ta cố ý nhắc tới sách, vậy sách này chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với bệnh viện Hán Đường.

Mà thật ra nếu như Sở Xuân Đình lấy được sách, chỉ cần không phải di vật văn hóa, nhất định sẽ cho cô.

Loading...