Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 835

Cập nhật lúc: 2024-12-08 13:37:38
Lượt xem: 25

Lại nói bên phía Lâm Bạch Thanh, hai người dẫn theo Sở Sở, lúc này đã đến khách sạn Lệ Cảnh.

Nghe nói khách sạn này ở những năm bảy mươi, tám mươi là khách sạn xa hoa nhất thành phố cảng.

Ở tương lai, khách sạn như thế này có rất nhiều, nhưng bây giờ nhất là người đến từ đại lục như Lâm Bạch Thanh và Sở Sở, nhìn thấy kiểu khách sạn lớn này liền cảm thấy vô cùng xa hoa, khí phái.

Mà lý do Cố Bồi lại chọn ở Lệ Cảnh là vì theo tin mật báo của Paul, diễn đàn Thượng đỉnh của nhà họ Hashimoto sẽ tổ chức ở Lệ Cảnh, mà tất cả khách mời do Hashimoto mời đến, đến lúc đó cũng sẽ ở lại Lệ Cảnh hết.

Lần này Lâm Bạch Thanh cũng coi như tốn một khoản lớn, một phát đặt năm căn phòng ở nơi này, nhưng bọn họ đến để phá phách quấy rối, hơn nữa chỉ được thành công không được thất bại, ở cùng khách sạn với đối phương, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Mà theo như Paul nói, có lẽ ở chiều hôm nay thì Trác Ngôn Quân và Paul sẽ đến nơi.

Còn Hashimoto cùng toàn bộ các chuyên gia mà ông ta mời đến thì sẽ đến hết vào thứ sáu, cũng ngủ lại ở khách sạn Lệ Cảnh.

Về hội trường, đương nhiên không cần bọn họ bận tâm.

Tất nhiên sẽ có người phụ trách chuyên môn sắp xếp trước, đợi đến lúc hội nghị bắt đầu, bọn họ trực tiếp vào hội trường là được.

Mà lúc Cố Bồi đi đăng ký phòng, Lâm Bạch Thanh đặc biệt đến bảng ghi chép tạm thời của hội nghị xem một chút, liền phát hiện quả nhiên ở phía dưới ngày thứ sáu, đã bày ra một dòng chữ &LTDiễn đàn Trung y thành phố cảng khu vực Châu Á – Thái Bình Dương lần thứ nhất>.

Lại nói, đối với Sở Sở ở khách sạn chính là một chuyện mới mẻ.

Cô nhóc giống như nhà quê mới lên thành phố, đầu xoay vòng vòng, giống như con ch.ó nhỏ, cái mũi nhỏ ngửi khắp nơi, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui nhanh như chớp, có thể nói là nhiều thứ quá xem không hết.

Mà vừa lên tầng, cô nhóc trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.

Cố Bồi đặt một phòng hướng biển có cửa sổ trong suốt lớn sát đất, hơn nữa là ở tầng mười, tầng trệt khá cao, tầm nhìn cũng rộng rãi, mở cửa sổ ra, bên ngoài chính là bầu trời xanh bắt mắt, cảng biển, còn có bồn tắm lớn đẹp đẽ sát cửa sổ.

Sở Sở vẫn còn nhỏ, câu chữ không đủ, cũng không biết hình dung như thế nào, lảo đảo chạy đến trước cửa sổ, chỉ vào bầu trời: “Woa?” Lại nhìn cảng biển: “Woa woa?”

Nhìn thấy một chiếc du thuyền tiến vào cảng biển, lại cảm thán một tiếng: “Woa, woa, woa woa woa!”

Lâm Bạch Thanh hỏi: “Có thích không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-835.html.]

Sở Sở dùng sức gật đầu: “Có!” Rồi lại nhào sang, nói nhỏ: “Nhớ dì nhỏ.”

Lần đầu con bé tới chỗ mới mẻ, thú vị như này, lại có chút tiếc nuối vì dì nhỏ mà con bé yêu nhất không đi cùng.

Ở mặt vệ sinh mặc dù Lâm Bạch Thanh không tính lôi thôi, nhưng cô cũng không có tính ưa sạch sẽ, là một người bình thường.

Đối với cô, bồn tắm của khách sạn chỉ cần lau chùi một lần là có thể tắm rửa rồi. Đúng lúc lại có bồn tắm lớn sát đất, cô vừa định xả nước, để con gái cũng hưởng thụ việc tắm rửa trước cửa sổ sát đất một chút, ngắm nhìn tận hưởng sự tươi đẹp của cảng biển.

Nhưng ở phương diện này, Cố Bồi luôn không ưng theo vợ, thậm chí có phần chê bai cô.

Ngăn vợ lại, anh lấy thuốc khử trùng tự mình mang đến khử trùng bồn tắm trước, rồi mở vòi nước, rửa sạch toàn bộ bồn tắm kỹ càng, từ trong ra ngoài một lần nữa, lúc này anh mới mở van nước, bày hai món đồ chơi nhỏ cho Sở Sở, để cho con gái từ bé vẫn chưa từng chơi trong bồn tắm chơi một chút.

Sau đó, Lâm Bạch Thanh trông con bé, Cố Bồi thì thay tất cả khăn trải giường vỏ chăn của khách sạn thành đồ mình mang tới.

DTV

Sau đó lại tổng vệ sinh cả phòng một lần, ngay cả bên trong chụp đèn, góc c.h.ế.t bên cạnh bồn tắm cũng lau sạch bóng, anh lúc này mới cho rằng căn phòng này đạt tiêu chuẩn, đủ để anh và con gái anh vào ở.

Nghỉ ngơi một lát, đợi Sở Sở chơi đủ rồi lại cho con bé uống sữa, hai người họ liền ra ngoài ăn một bữa qua loa, tranh thủ hai giờ chiều về tới khách sạn Lệ Cảnh.

Vừa mới vào khách sạn, cô liền nhìn thấy giáo sư Vương Tâm Vũ.

Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vừa lùn vừa béo, còn hói đầu, hiện rõ triệu chứng bệnh rosacea, bên cạnh có một người phụ nữ, tầm ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, mặc dù mặt mày bình thường, nhưng rất có khí chất, nhìn có vẻ rất dịu dàng.

Lâm Bạch Thanh đoán thầm bà ấy chắc là vợ của giáo sư Vương Tâm Vũ.

Hai người họ cùng ngồi trên sofa tiếp đãi ở sảnh lớn.

Lâm Bạch Thanh liền đi qua, tiến lên nói: “Là giáo sư Vương phải không, tôi là Lâm Bạch Thanh.”

Giáo sư Vương Tâm Vũ ngẩng đầu, hơi sửng sốt, bởi vì tuy ông ta biết từng có một bác sĩ ở đại lục đã cứu mình, nhưng đợi đến lúc ông ta tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi, ông ta không gặp được đối phương, cũng không quen biết.

Mà vừa nãy lúc Lâm Bạch Thanh nói chuyện cùng ông ta, đoán đúng toàn bộ bệnh mà trên người ông ta mắc phải, mặc dù nghe giọng thì thấy đối phương rất trẻ tuổi, nhưng ông ta cảm thấy nếu kiến thức nền tảng của trung y đã vững vàng như vậy, lẽ ra cô phải tầm trung niên.

Lại không nghĩ tới cô thế mà lại trẻ tuổi như vậy.

“Cô chính là Lâm Bạch Thanh?” Ông ta lặp lại một câu.

Loading...