Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 818

Cập nhật lúc: 2024-12-08 13:37:13
Lượt xem: 22

Lấy ví dụ về An cung ngưu hoàng hoàn mà mọi người đều biết, thêm sừng tê giác và xạ hương sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với thêm sừng trâu và băng phiến.

Nhung hươu đợt đầu cũng tốt hơn so với đợt thứ ba.

Sự khác nhau nhỏ bé về thành phần rất khó để có thể xét nghiệm ra. Bạn cũng không thể nào lấy ra mỗi một loại dược liệu để xét nghiệm được. So ra thì người thử thuốc có kinh nghiệm cộng thêm cả khứu giác và vị giác nhạy thì còn chuẩn xác hơn cả xét nghiệm, lại tiết kiệm được thời gian và công sức.

Trên thế giới có rất nhiều người có thiên phú làm nghề y giống Lâm Bạch Thanh, nhưng không phải ai cũng làm được bác sĩ trung y.

Thế nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn luôn khăng khăng những loại thuốc mà cô chọn để nhập vào dược đường là những loại tốt nhất mà cô tìm được trên thị trường tốt xấu lẫn lộn.

Lâm Bạch Thanh biết còn có một người giống như cô, là ông chủ của tiệm ăn Phúc Lâm Môn ở thành phố cảng.

Bao nhiêu năm vẫn vậy, mỗi sáng sớm đều tự mình đi chọn hàng hóa nên mới có thể trở thành tiệm ăn đứng đầu ở thành phố cảng.

Đương nhiên, cho dù là cô hay ông chủ ở Phúc Lâm Môn thì cũng đều vất vả như nhau, có thể giao việc này cho người khác làm. Nhưng sự kiên trì này là xuất phát từ tấm lòng thành và kính trọng nghề nghiệp.

Nhưng cô mua hàng ở đâu thì nhà Hashimoto mua hàng ở đấy, cô mua lô hàng ở đâu thì nhà Hashimoto cũng mua ở đấy sao?

Lâm Bạch Thanh không ngờ rằng, khi cô còn đang lơ mơ thì đã vô tình trở thành lựa chọn hàng hóa cho nhà máy Hashimoto như những streamers quảng cáo ở trên mạng vậy. Hơn nữa lại còn là một người lựa chọn hàng hóa chẳng nhận được tiền công gì.

Không thể không nói rằng, Hashimoto chẳng những lợi dụng tối đa trung y mà cả Linh Đan Đường và Lâm Bạch Thanh nữa. Bóc lột thậm tệ, tận dụng mọi thứ.

Còn những thứ như đông trùng hạ thảo, nhân sâm, Boschniakia Rossica, nhung hươu đều là dược liệu và nguyên liệu nấu ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-818.html.]

Có thể tặng người khác, đương nhiên cũng có thể pha trà, nấu súp cho người khác để bồi bổ, dưỡng sinh sức khỏe. Nếu cô mua cái gì thì môi giới của nhà Hashimoto cũng mua cái đấy.

Vậy nếu cô cố ý mua một vài hàng kém chất lượng hay mua một hàng giả, dược liệu giả thì sao? Chẳng lẽ họ cũng mua theo? Lâm Bạch Thanh là người giống như Cố Minh, trời sinh chỉ thích cứu người chứ không thích làm chuyện ác. Nhưng nếu đây là tin tức nên được giữ bí mật tuyệt đối mà lại bị kẻ xấu như Sở Xuân Đình biết, thế thì phiền phức rồi đây.

Dược liệu trung y là vật rất phức tạp, bạn không thể nào xét nghiệm hết mỗi loại một được. Mà một khi có người có ý đồ riêng muốn thêm gì đó vào trong nguyên vật liệu, nhỡ đâu ăn vào lại xảy ra tai nạn c.h.ế.t người thì sao?

Đương nhiên, ngoại trừ Sở Xuân Đình ra thì ai mà biết ông cụ sẽ làm điều gì cơ chứ. Lâm Bạch Thanh muốn khuyên ông ấy để ông ấy đừng giải quyết chuyện vào đường cùng quá. Nhưng lại đổi ý không muốn khuyên nữa.

Cũng giống như chuyện môi giới của nhà Hashimoto theo dõi cô đơn mua hàng của cô mà cô vẫn luôn không biết gì thôi. Sở Xuân Đình muốn làm gì, cô cũng lựa chọn không biết gì. Tất nhiên Sở Xuân Đình không phải là người thay cô làm chuyện ác, những gì mà ông ta đang làm bây giờ là đang trả lại cho việc chèn ép Cố Minh.

“Thông tin này của chú Hai cũng đủ giá trị rồi nhỉ?” Sở Thanh Tập cầm que kẹo trong tay đưa đến gần trước mũi của Sở Sở, sau đó giấu vào trong tay, úp xuống rồi giơ cả hai tay ra nói với Sở Sở: “Đoán xem nào, kẹo ở trong tay nào? Đoán được thì ông sẽ cho cháu.”

DTV

Ông ta lại nói với Lâm Bạch Thanh: “Nếu như muốn mở phòng khám ở nước M, chỉ với thông tin này thì chú Hai của con phải chiếm 50% cổ phần, đó là cái chú nên có.”

Từ khi sinh ra Sở Sở chỉ mới nếm kẹo được hai lần, những lúc cha đi vắng thì bà ngoại mới lén cho.

Cha trông nom rất nghiêm khắc, thấy cô bé nhỏ quá nên không cho ăn.

Nhưng làm gì có đứa trẻ nào không thích kẹo đâu? Sở Sở thích hương vị của nó, cũng thích cả giấy gói kẹo muôn màu.

Cô bé không đoán. Đứa trẻ nhỏ nhắn, cái đầu to to. Cô bé đưa mũi ngửi hai tay của Sở Thanh Tập, khi ngửi đến tay trái thì cô bé đã biết được vị trí của viên kẹo. Sau đó cô bé mở tay của ông ta ra, viên kẹo xuất hiện, cô bé đưa cho mẹ trước rồi trở nên ngoan ngoãn. Cô bé ngồi kế bên mẹ mình, im lặng cười tủm tỉm, kiên nhẫn chờ mẹ lột kẹo cho mình ăn.

Sở Thanh Tập: “Không thể nào, Thanh Thanh, Tiểu Nhã hoàn toàn không có khứu giác, sao con bé lại có chứ?”

Thế thì bất công quá! Con gái của Lâm Bạch Thanh đã là thế hệ thứ ba rồi mà còn được di truyền thiên phú, sao nhà của ông ta chỉ mới thế hệ thứ hai mà lại không được di truyền?

Loading...