Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 809
Cập nhật lúc: 2024-12-08 13:34:37
Lượt xem: 21
Nghĩ thấy cũng thổn thức, vì tất cả những chuyện hiện tại đang xảy ra có lẽ cũng từng xảy ra ở đời trước, chỉ là cô hoàn toàn không biết đến thôi.
Lâm Bạch Thanh nhớ đời trước có một khoảng thời gian Cố Bồi thường hay tới Linh Đan Đường, nói chuyện với Cố Vệ Quốc về sự phát triển của Linh Đan Đường, còn chân thành hỏi anh ta có muốn phát triển ra nước ngoài không, rồi định làm gì.
Nhưng hồi ấy Cố Vệ Quốc không có tầm nhìn, hoàn toàn không ngờ trung y lại có giá trị cao như vậy. Lâm Bạch Thanh thì giống Cố Minh, chỉ tập trung chữa bệnh cho những người vừa nghèo vừa đáng thương mà trước mắt cô nhìn thấy.
Họ chẳng những không có tầm nhìn xa mà thỉnh thoảng Cố Vệ Quốc còn ngầm ám chỉ người làm chú như Cố Bồi bớt xen vào chuyện của gia đình mình đi. Chắc là Cố Bồi chê anh ta đần độn, nhỏ nhen nên không để ý đến anh ta nữa.
Sau khi thất bại trong việc làm Cố Ngạo Cương sa ngã, chắc chắn gia tộc Hashimoto đã từng tìm đến anh em Cố Bồi. Nhưng anh em Cố Bồi có tầm nhìn, cũng khôn khéo hơn Cố Ngạo Cương nhiều, đương nhiên sẽ từ chối ông ta.
Đây mới là lý do gia tộc Hashimoto luôn giở đủ mọi chiêu trò mà Linh Đan Đường không gặp phải nguy hại đáng kể nào.
Ban đầu Lâm Bạch Thanh còn thấy tuy Cố Vệ Quốc hơi tồi nhưng cũng coi là thông minh, có đầu óc nên mới ngăn chặn được các loại âm mưu của gia tộc Hashimoto. Nhưng giờ cô đã hiểu ra, Cố Vệ Quốc không hề tồi như cô nghĩ song cũng chẳng thông minh chút nào.
Mà ngược lại, chính anh em Cố Bồi đã liên tục ngăn chặn gia tộc Hashimoto.
Tình nhân thứ hai của Cố Vệ Quốc sau này chắc cũng không thoát khỏi liên quan với gia tộc Hashimoto, bởi vậy nên cô ta mới xúi giục đứa con riêng kia lái xe đ.â.m cô.
Đây cũng là một nước cờ của gia tộc Hashimoto, với các công ty dược phẩm nước N, mưu đồ mười năm chẳng là gì cả. Họ có thể lên kế hoạch trong hai mươi năm thì có thể lên kế hoạch ba, bốn mươi năm, thế hệ này nằm xuống thì thế hệ sau sẽ nối gót làm tiếp.
Thế nên đời trước Linh Đan Đường mới phải gồng gánh suốt hai năm dưới cái nhìn như hổ rình mồi của gia tộc Hashimoto. Nhưng cuối cùng, nó vẫn sụp đổ hoàn toàn vì sự xích mích giữa cô và Cố Vệ Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-809.html.]
Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Thanh vừa buồn vừa tiếc nuối. Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu đời trước cô không nhẹ dạ cả tin những lời mật ngọt và hứa hẹn của Cố Vệ Quốc mà chịu nhìn Cố Bồi nhiều hơn một chút trong tang lễ của Cố Minh thì tốt biết bao?
Nếu đời trước cô kết hôn cùng Cố Bồi thì Linh Đan Đường sẽ không phá sản, nhà kho có giá trị vô giá cũng không bị cưỡng chế phá bỏ, trở thành một đống đổ nát.
Cả đống thuốc hồi sức được cô chế ra từ những năm 1990, ba mươi năm sau, khi dịch bệnh lan tràn khắp nơi, lấy nó ra ngửi là có thể cứu được một mạng người rồi.
DTV
Cố Bồi thấy vợ có vẻ không vui lắm, hơn nữa còn hiểu lầm mình nên phải đính chính lại.
Anh nói: “Đúng vậy, anh đã vận động Paul, nhờ anh ấy đứng ra giúp chúng ta, nhưng không phải cho anh ấy việc kinh doanh mà là từ bỏ quyền thừa kế bất động sản của cha anh ở Mỹ và quỹ của ông ấy trong Cục Dự trữ Liên bang M, đồng thời hứa rằng em có thể trị khỏi bệnh đau dây thần kinh số năm cho anh ấy.”
Anh ngừng một lát rồi nói: “Thực ra kể cả anh không từ bỏ những thứ đó, không hứa hẹn với anh ấy thì anh ấy cũng phải giúp, vì đến khi gặp mặt, anh không những cho anh ấy xem video của Hashimoto Juichi mà còn thảo luận lại với anh ấy về cái c.h.ế.t của em gái. Anh nghĩ, dù lúc đó không cho anh ấy gì hết thì anh ấy cũng sẽ đứng ra giúp đỡ chúng ta vô điều kiện.”
Lâm Bạch Thanh nghe ra trong lời nói của chồng có ẩn ý.
Em gái của anh ăn kẹo anh cho nên mới c.h.ế.t vì nghẹn, nhưng nghe anh nói vậy, chẳng lẽ không phải? Cô lập tức thấy hứng thú: “Lẽ nào em gái anh không phải c.h.ế.t vì nghẹn à?”
Nhắc tới em gái đã mất, Cố Bồi phản xạ có điều kiện, nhấc tay tìm con gái mình.
Giường trẻ em được đặt ngay cạnh giường lớn, đêm nào đứa nhỏ này cũng nằm bên cạnh anh, được anh thức đêm chăm sóc, cho ăn nhưng anh luôn lo được lo mất, thỉnh thoảng phải sờ một cái để đảm bảo sự an toàn của con bé.
Khi sờ thấy con gái đang ngủ ngon lành, vẻ mặt anh trở nên ảm đạm, gật đầu: “Em ấy qua đời do hít phải dị vật đường thở, không sai, kẹo đúng là anh cho.”
Lâm Bạch Thanh nhích lại gần nhìn chồng, an ủi anh trước: “Đừng tự trách quá, anh cũng đâu cố ý.”