Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 802
Cập nhật lúc: 2024-12-08 13:34:26
Lượt xem: 35
Nghe tiếng động ở bên ngoài, Sở Sở và ông ngoại đồng thời quay đầu lại.
Sở Thanh Đồ vừa ra liền thấy: “Đồng chí Khánh Nghi?”
Sau đó ông ấy lại nhìn chiếc vali to tướng của bà ấy, ông ấy liền hiểu được rằng bà ấy muốn về đây sống cùng mình, vì thế ông ấy liền nở nụ cười, hỏi: “Con trai của em đã ổn chưa?”
Con trai của bà ấy là Bob, vì Liễu Liên Chi không thích thằng bé nên Thẩm Khánh Nghi không đưa đi cùng.
Hơn nữa, bà ấy vốn định để lại một số bất động sản và một nửa quyền quản lý tài chính ở nước M cho thằng bé, nhưng lúc này chồng bà ấy lại nhắc đến chuyện trước đây con gái lại ăn cơm trộn mỡ heo, tuy rằng Thẩm Khánh Nghi luôn yêu thương con trai, nhưng bà ấy lại không muốn để lại cho thằng bé quá nhiều thứ.
Đột nhiên bà ấy nhận ra rằng sự thô lỗ và bốc đồng trước đây của bà ấy đã gây ra nhiều tổn thương cho con gái.
Và khi bà ấy xuất hiện thì những vết thương đó cũng không thể lành lại. Bà ấy cũng nên làm điều gì đó cho con gái như chồng mình.
“A… hết rồi!” Giọng nói của đứa bé chợt kéo hai người về thực tại.
Hai người cùng nhau vào nhà, liền nhìn thấy đứa trẻ như hạt đậu lắc lư cái chén: “A… hếch.” Được Cố Bồi dạy dỗ, dù cho trong nhà có bảo mẫu nhưng Sở Sở cũng phải làm hết mọi chuyện.
Thẩm Khánh Nghi ngồi xổm trên mặt đất, vốn muốn thử xem con bé có nhận ra mình không, bà ấy giơ tay lên, cô bé liền nhào vào lòng bà ấy: “Bà ngoại.”
Lâu rồi không gặp nên con bé có thể nói được rồi.
Tuy rằng hai người cùng đến biên giới nhưng đã lâu không gặp, bọn họ đều cư xử khách sáo, sau đó Sở Thanh Đồ đến căn cứ, Thẩm Khánh Nghi chờ ông ấy ở Thạch Hà Tử, sau khi được thả ra thì bà ấy về nước M.
Lúc này Sở Sở đang ngồi trên giường của ông ngoại, chơi búp bê do bà ngoại mang đến, hai người cứ thế ngồi ở mép giường.
Vì vợ đã về nên Sở Thanh Đồ đành phải cùng bà nói về những dự định của ông ấy: “Anh cảm thấy mình đã làm trọn việc nước việc nhà, anh không phụ đất nước lại không phụ lòng cha mẹ, sau này anh sẽ làm ở Linh Đan Đường, hết lòng giúp đỡ Thanh Thanh, sau khi anh xuất ngũ thì tiền trợ cấp hàng tháng cũng chỉ được năm trăm đồng, tất nhiên anh cũng có thể viết bài kiếm tiền nhuận bút, giữ lại một chút cho những hoàn cảnh khó khăn.”
Thẩm Khánh Nghi mỉm cười, bà ấy tiếp lời: “Lương của em cũng không ít lắm đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-802.html.]
Cũng đủ để nuôi chồng thôi.
Sở Thanh Đồ ở mép giường bên kia cách một đứa trẻ, ông ấy im lặng một lát rồi nói: “Còn em có cảm thấy anh hơi già không?”
Ông ấy nói tiếp: “Giữa đàn ông và phụ nữ, đặc điểm thu hút đối phương nhất là vẻ bề ngoài, nếu em chọn ở bên anh vì Thanh Thanh và Sở Sở thì em không cần phải như vậy đâu, miễn là em ở lại trong nước lâu hơn một chút thì anh có thể gặp em, trò chuyện cùng em cũng tốt lắm rồi.”
Còn vợ còn con khiến Sở Thanh Đồ vui hơn bao giờ hết.
Về vấn đề tiền bạc, Sở Thanh Đồ sống trong cái nghèo lâu nên đã quen, cũng không thích gì, nếu vợ chịu theo ông ấy thì ông ấy có thể cho bà ấy một cuộc sống bình dị, chỉ cần bà ấy nguyện ý chu cấp cho gia đình thì ông ấy cũng gạt lòng tự trọng sang một bên vui vẻ đón nhận.
Nhưng sau hai mươi năm thăng trầm, làn da ông ấy nhợt nhạt và cháy nắng, nếu gặp ông ấy trên đường thì nhóm côn đồ mặc quần ống loe còn nổi bật hơn ông, những cô gái mặc váy ngắn đều tránh xa chỉ sợ ông ấy làm bẩn đồ bọn họ.
Cho dù đã xuất ngũ, nhưng ông ấy không thể ra nước ngoài, ông ấy nhớ vợ nên mong rằng bà có thể ở một nơi mà ông có thể đến gặp, nhưng vợ ông ấy lại trẻ đẹp đến thế nên ông ấy lại có cảm giác mình không xứng với bà ấy.
Thẩm Khánh Nghi đang nhìn Sở Sở, thấy cô bé tinh nghịch tháo một cánh tay của con búp bê ra một cách khéo léo, bà ấy sợ rằng Sở Sở nhìn thấy cánh tay búp bê rơi ra thì cảm thấy sợ hãi và buồn bã, vừa định dỗ dành thì không ngờ rằng Sở Sở lắp lại cánh tay búp bê một cách khéo léo.
Tháo tay rồi lắp tay, tháo chân rồi lắp chân, một con búp bê Barbie bị đôi tay nhỏ của cô bé tháo lắp liên tục.
Bà ấy kiên nhẫn trông chừng đứa trẻ mà không để ý đến chồng mình quá nhiều.
DTV
Nhưng khi đang chơi với cô bé, cô vô tình quay đầu lại thì nhìn thấy chồng đang nhìn mình lo lắng: “Đồng chí Thanh Đồ, anh có sao không?” Thẩm Khánh Nghi hỏi.
Thái độ thản nhiên của bà ấy khiến Sở Thanh Đồ có chút khó hiểu lại có chút bất an, đương nhiên ông ấy hy vọng vợ sẽ ở bên cạnh mình, nhưng ông ấy lại hơi quá đáng, bên cạnh đó ông ấy cũng cảm thấy mình không xứng đáng với bà ấy.
Ông ấy khẽ thở dài, nói: “Thật ra anh vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định có muốn sống cùng anh hay không.”
Thẩm Khánh Nghi nở nụ cười, bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, ra hiệu Sở Thanh Đồ ra chung.
Căn phòng còn lại là nhà bếp, bà ấy bước vào rồi lặng yên nhìn chồng một lát, sau đó lại giơ tay cởi cúc áo ra. Sở Thanh Đồ bất ngờ, vội vàng ngăn cản: “Sở Sở đã biết đi rồi, con bé sẽ đi đến đây đó.”