Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-12-01 19:40:09
Lượt xem: 10
Đầu giải phóng thì không cần phải nói, Cố Minh còn bị đánh thành đầu trâu mặt ngựa, mọi người đều mặt xám mày tro.
Nhưng mặt ngoài mặt xám mày tro, các nhà giàu trước giải phóng vẫn có gốc rễ riêng của mình, cũng có được ánh mắt độc đáo mà người khác không có được. Cho nên mấy năm trước nhân lúc giá rẻ, nhà họ Liễu đã cất giữ rất nhiều vật liệu gỗ trân quý như gỗ đàn, trầm hương.
Đến thập niên chín mươi, cơn sốt ‘xào gỗ’, ‘đánh cược gỗ’ điên cuồng nổi lên, nhà họ Liễu cũng trở nên giàu có từ đó.
Gia tộc lưu truyền từ đời này sang đời khác, giàu có nhưng không lộ liễu là nói đến nhà họ Liễu.
Trong những năm cách mạng, Cố Minh đã nhân cơ hội này để đặt trước một số loại vật liệu gỗ với giá vô cùng rẻ từ nhà họ Liễu.
Năm đó Liễu Yến còn rất nhỏ, thường xuyên đi theo ông nội của anh ta giao hàng vào nửa đêm.
Anh ta sẽ không ở lại viện thiết kế quá lâu, sau này sẽ lấn sang buôn bán, hơn nữa có rất nhiều mối làm ăn, trong thời đại mà các loại thuốc quý như xạ hương, long não… đều lần lượt bị cấm, rất khó được phê duyệt, Linh Lan Đường luôn phải tìm đến anh ta để nhập hàng.
Như chúng ta đã biết, cho dù các loại thuốc như xạ hương, long não, sừng tê giác có sản phẩm thay thế, nhưng hiệu quả kém hơn rất nhiều so với hàng thật.
Sở dĩ thuốc của xưởng dược phẩm Linh Đan tốt bởi vì Lâm Bạch Thanh vẫn luôn dùng giá cao để nhập khẩu hàng hóa.
Tất nhiên, những vấn đề này vẫn luôn do Cố Vệ Quốc đi liên hệ trao đổi.
Sau đó ngành y tế phát triển nhanh chóng, Liễu Yến thấy được cơ hội kinh doanh lớn và mở bệnh viện tư nhân đầu tiên trong nước.
Nhưng chữa bệnh luôn đi kèm với y thuật tốt và dược phẩm tốt.
Cho nên bệnh viện Linh Lan Đường làm đâu chắc đấy, tiếng tăm truyền xa, người bệnh trên cả nước đều nghe danh đến chữa bệnh. Mặc dù bệnh viện của Liễu Yến kiếm lời nhưng danh dự vô cùng kém, bản thân anh ta vẫn luôn nằm trong xoáy nước dư luận khổng lồ.
Vào thời đại internet vừa mới phát triển, bệnh viện của anh ta đã mượn dùng chiếm đất trước và công cụ tìm kiếm của cả nước nhanh chóng tăng vọt. Nhưng bởi vì tự tiện thu tiền, tiền chữa bệnh kếch xù cùng với các loại sự cố chữa bệnh nên liên tiếp bị đẩy lên đầu dư luận.
Internet có ký ức, dần dần mặc dù Liễu Yến ngồi ổn vị trí nhà giàu số một Đông Hải nhưng không thu được lợi nhuận kếch xù mỗi năm, tủ sắt tràn đầy tiền như Cố Vệ Quốc. Bề ngoài bệnh viện của anh ta rất đàng hoàng nhưng lợi nhuận không cao, hơn nữa càng lúc càng thiếu hụt vốn.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-79.html.]
Sau đó anh ta nghĩ ra một biện pháp, bỏ vốn to dán lên tên Linh Lan Đường, dùng danh dự của Linh Lan Đương làm bệnh viện từ thua chuyển thắng.
Cố Vệ Quốc cũng thông minh, thấy đối phương muốn mượn tên tuổi Linh Lan Đường để đẻ trứng cho chính mình, mặc cho Liễu Yến ra giá cao bao nhiêu cũng kiên quyết không chịu.
Hơn nữa về sau chuyện con riêng của Cố Vệ Quốc bị bại lộ, anh ta một mực chắc chắn đổ cho Liễu Yến muốn chia rẽ Linh Lan Đường nên đã xúi giục sau lưng.
Vì thế quỳ cầu Lâm Bạch Thanh tha thứ chính mình, còn kiêu ngạo muốn g.i.ế.c con trai để xả giận cho Lâm Bạch Thanh.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, không có lửa sao có khói, nếu không phải bản thân Cố Vệ Quốc không tử tế, sao có thể bị người tính kế.
Đời trước lúc quen biết Liễu Yến, anh ta đã là nhà giàu số một.
Nhìn thấy anh ta khi tuổi trẻ, Lâm Bạch Thanh vừa kinh ngạc vừa tiếc hận, thật sự không ngờ đến nhà giàu số một người đầy hơi tiền trong tương lai, trong mắt chỉ có lợi ích, hiện tại lại là một kiến trúc sư tài hoa hơn người, mang theo khí chất văn nghệ, kiêu ngạo khó thuần.
Cuối cùng Điền Lâm Na cũng tìm được một cơ hội, muốn khoe khoang một chút: “Tiểu Lâm, tôi biết giám đốc Liễu bị gì.”
Bởi vì tò mò nên cô ấy mới đi theo Lâm Bạch Thanh.
Cố Vệ Quân không mấy vui vẻ, nói: “Chị Lâm Na, cho dù lúc đó Tiểu Lâm nhà em làm đúng hay không, chúng ta cùng đi, chị không nên nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của cô ấy trước mặt người ngoài.”
Lúc ở nhà họ Liễu, Điền Lâm Na vẫn luôn đối nghịch với Lâm Bạch Thanh, lúc ấy Cố Vệ Quân không nói nhưng trong lòng rất khó chịu.
Điền Lâm Na nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn thực tế: “Vốn dĩ trung y không được tiêu chuẩn hóa.”
“Vậy chị đã bao giờ nghĩ, tại sao trung y của chúng ta phải đón ý nói hùa tiêu chuẩn hóa của người phương Tây?” Cố Vệ Quân hỏi lại.
Thấy hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, Lâm Bạch Thanh lên tiếng giải hòa: “Được rồi được rồi, hôm nay phải cảm ơn chị Điền, nếu không tôi sẽ không tìm được cơ hội nhắc nhở bà Liễu, làm bà ấy chú ý đến tình huống thai nhi.”
Ít nhiều có cô ấy, Lâm Bạch Thanh mới có thể thuận thế nhắc nhở bà Liễu phải chú ý thai nhi.
Điền Lâm Na kiên trì: “Tôi biết giám đốc Liễu không phải ngộ độc thức ăn.”